Chương 6490. Qua đời (1)
Chương 6490. Qua đời (1)
Nhậm Đông Thệ cười cười, “Ngoại lực cũng là một bộ phận thực lực của mình, như kiếm trong tay kiếm tu, làm sao không phải ngoại vật? Chỉ cần có thể bị mình khống chế cùng nắm trong tay, như vậy đủ rồi.”
Vương Sô khẽ lắc đầu, “Nhưng hắn loại mặt hàng chỉ biết dựa vào ngoại lực này, ở trước mặt ta căn bản không đáng nhắc tới! Hắn có con bài chưa lật, ta làm sao không có?”
Nhậm Đông Thệ như giật mình, khen: “Hiểu rồi, thì ra đạo huynh là có chuẩn bị mà đến.”
Vương Sô đang muốn nói gì, ánh mắt đột nhiên liếc nhìn màn hào quang lơ lửng trong hư không kia, nói: “Con mồi đã giãy chét, nên thu lưới rồi!”
Tinh thần mọi người rung lên.
“Đạo hữu có bằng lòng đi cùng ta, bắt giữ Liên Lạc cùng Bồ Huyễn kia hay không?”
Nhậm Đông Thệ cười nói: “Cực kỳ vinh hạnh.”
Lập tức, đoàn người hành động, bóng người xé gió mà đi.
Ở chỗ sâu trong Già Thiên đại sơn.
Trên một mảng hoang nguyên không có một ngọn cỏ, bão cát càn quét.
Liên Lạc cùng Bồ Huyễn bị năm vị Thiên Quân vây khốn, chạy cũng không thể chạy được.
Mảng thiên địa này, sớm bị một tòa sát trận sấm sét lượn lờ bao trùm.
Mà Liên Lạc và Bồ Huyễn, đã thân hãm khốn cục.
Sấm sét càn quét, lực lượng cấm trận cuồn cuộn, không ngừng công kích hai người Liên Lạc cùng Bồ Huyễn, tình cảnh tràn ngập nguy cơ.
Liên Lạc thân thể rách nát, thê thảm nặng nề đến mức nhìn ghê người.
Cánh tay phải đã đứt, trên cổ càng có một vết kiếm vỡ ra, máu tươi đầm đìa, thiếu chút nữa bị cắt đứt.
Hắn gian nan ngẩng đầu, ‘phi’ một tiếng nhổ ra nước bọt, nhếch miệng cười nói: “Lão đệ, có muốn xem xem, lão ca ta khi liều mạng rốt cuộc hung mãnh bao nhiêu hay không?”
Trong lòng Bồ Huyễn chợt thắt lại. Còn chưa chờ hắn ngăn cản, bóng người cao khoảng một trượng kia của Liên Lạc đã hóa thành một đạo lửa thần như chống trời, hướng phía trước bùng nổ lao đi.
Ầm!
Thiên địa run rẩy dữ dội, hư không nổ tung.
Một tòa lôi đình đại trận bao phủ ở mảng thiên địa này đột nhiên vỡ ra một lỗ thủng thật lớn.
Bóng người vĩ ngạn kia của Liên Lạc rít gào lao ra.
Quanh thân hắn tựa như thiêu đốt, bốc hơi thần diễm màu máu cao vạn trượng, như viễn cổ thần ma tới thế gian.
Một thân uy năng khủng bố kia, kinh thiên động địa.
Năm vị Thiên Quân trấn thủ bên ngoài đều biến sắc.
Không ai có thể ngờ được, Liên Lạc đã giãy chết, vậy mà trong nháy mắt đã giết ra khỏi đại trận, khí tức còn khủng bố như vậy.
“Gã này đang tự thiêu đốt đạo hạnh!”
Có người kinh hô.
Ầm!
Bóng người Liên Lạc gào thét, nhanh như một ánh lửa, nháy mắt mà thôi, đã phá tan năm vị Thiên Quân liên thủ ngăn chặn.
Thế như chẻ tre, bóng người năm vị Thiên Quân đều bị chấn động tới mức lui ra ngoài.
“Bồ Huyễn lão đệ, đi mau ——! Mau! !”
Liên Lạc quát to.
Bồ Huyễn vẫn luôn đi theo ở phía sau Liên Lạc, khi thấy đạo thể đang thiêu đốt kia của Liên Lạc, hốc mắt không khỏi đỏ lên, trong lòng dâng lên nghẹn khuất cùng cay nói không nên lời đắng.
“Lão ca, ngươi không sợ chết, Bồ Huyễn ta lại nào sẽ sợ?”
Bồ Huyễn gằn từng chữ một, “Phải chết thì cùng chết, kiếm tu chúng ta, còn chưa bao giờ vứt bỏ huynh đệ, tự mình cầu sống!”
Ầm!
Trên thân Bồ Huyễn, có kiếm ý vô song sôi trào, một thân khí tức theo đó trở nên dữ dằn mà khủng bố.
“Ngươi! !”
Liên Lạc tức giận, trợn mắt muốn nứt.
Nhưng phẫn nộ thì phần nộ, ở chỗ sâu trong đáy lòng hắn lại không hiểu sao dâng lên một phần vui mừng.
Cuối cùng, hắn nghiến răng một cái, “Con mẹ nó, lão tử thật sự là mắt mù, mới làm huynh đệ với ngươi!”
Nói xong, hắn lại cười to lên.
Mình quả thực đã nhìn nhầm, không ngờ, Bồ Huyễn này lại trượng nghĩa như thế, có cốt khí như thế!
Có huynh đệ không sợ chết như vậy, vạn sự khó cầu nha!
Khi Liên Lạc cùng Bồ Huyễn nói chuyện với nhau, năm vị Thiên Quân kia sớm một lần nữa xúm lại.
Vây nhưng không đánh, sợ bị Liên Lạc cùng Bồ Huyễn kéo làm đệm lưng.
Nhưng, bọn họ đã đánh giá quá thấp sự đáng sợ của Liên Lạc liều mạng.
Chỉ trong nháy mắt, bóng người Liên Lạc đột ngột xông lên trước, hai tay như vung lên một dải tinh hà kiếm khí màu máu mênh mông cuồn cuộn, nháy mắt phá vỡ năm vị Thiên Quân liên thủ.
Ầm!
Tinh hà màu máu khủng bố kia, lập tức mang một nam tử đồ đen gầy gò đánh giết ngay tại chỗ.
Hình thần câu diệt!
Trên thực tế, trước đó ở trên đường đuổi giết, nam tử đồ đen này đã bị thương, bị Liên Lạc thiếu chút nữa hủy diệt đạo thể.
Mà lúc này, đối mặt Liên Lạc liều mạng vồ ngược, người này đã nhất định phải chết.
“Bồ Huyễn lão đệ, mau! Chạy ——!”
Liên Lạc kêu to, cùng Bồ Huyễn hướng về nơi xa bỏ chạy.
Khi nói chuyện, Liên Lạc không quên quay đầu, hướng về bốn Thiên Quân kia lộ ra một nụ cười khinh rẻ, lớn tiếng nói: “Ngu xuẩn! Lão tử dù ngọc đá cùng vỡ, cũng sẽ không kéo các ngươi lũ gà yếu ớt này làm đệm lưng!”
Lời nói châm chọc nhục nhã kia, kích thích bốn vị Thiên Quân đó khuôn mặt xanh mét, toàn lực tấn công.
Nhưng chung quy đã chậm một bước.
Mắt thấy hai người Liên Lạc và Bồ Huyễn đã sắp bỏ trốn mất dạng.
Bỗng nhiên ——
Một bóng người chợt xuất hiện, như một luồng ánh sáng lóa mắt, hung hăng húc về phía Liên Lạc.
Phành!
Cả người Liên Lạc bị đánh bay ra ngoài, như diều đứt dây.
Đạo thể cao cả trượng đó của hắn, vốn đã bị thương thê thảm nặng nề, sau khi gặp một đòn này, thân thể còn chưa rơi xuống đất đã ở nửa đường chia năm xẻ bảy.
Máu tươi tung bay.