Chương 6498. Còn chưa giải hận (2)
Chương 6498. Còn chưa giải hận (2)
“Ta lấy tính mạng cùng tâm cảnh thề, trên người đã không có bất cứ bảo vật nào!”
Nhậm Đông Thệ nghiêm túc mở miệng, “Còn xin đạo hữu thực hiện hứa hẹn, để ta rời khỏi.”
Nhìn ra được, Nhậm Đông Thệ này quả thực rất thoải mái, cũng vô cùng tin tưởng cách làm người của Tô Dịch, cho nên khi lại nhận sai cúi đầu, không hàm hồ một chút nào.
Tô Dịch lật lòng bàn tay, thu hồi một luồng tàn hồn kia của Vương Sô.
Sau đó, hắn đột nhiên ra tay.
Một mảng kiếm khí bỗng dưng hiện ra, chém về phía Nhậm Đông Thệ.
Nhậm Đông Thệ đột nhiên biến sắc, ngay lập tức né tránh, nhưng vẫn như cũ bị kiếm khí đáng sợ kia quét trúng thân thể, quần áo trên thân tổn hại, máu thịt be bét.
“Ngươi đổi ý! ?”
Nhậm Đông Thệ chấn động giận dữ.
Tô Dịch thản nhiên nói: “Ta cho phép ngươi rời khỏi, nhưng chưa từng nói, cho ngươi đầy đủ không tổn hao gì rời khỏi.”
“Ngươi ——!”
Nhậm Đông Thệ tức giận đến mức khuôn mặt xanh mét.
Yêu Quân Liên Lạc và Bồ Huyễn thì nhìn mà hô to thống khoái, thu thập loại kẻ địch vô sỉ này, nên như thế!
Ầm!
Trời đất rung chuyển, Tô Dịch đã ra tay lần nữa.
Nhậm Đông Thệ lại căn bản không dám đối kháng với Tô Dịch, thi triển một môn cấm thuật bỏ chạy, lấy tự tổn hại đạo hạnh để trả giá.
Một cái chớp mắt, bóng người hắn hóa thành một đạo hào quang màu xám, bỗng dưng biến mất.
Ánh mắt Tô Dịch lạnh nhạt như cũ, đặt chân ở chỗ cũ, trong tâm cảnh, tâm hồn đứng dậy, nắm giữ Chỉ Xích Kiếm, chém ra một phát.
Ngoài ba vạn trượng, trong hư không chợt kịch liệt rung chuyển một trận.
Theo một tiếng kêu đau thê lương, bóng người Nhậm Đông Thệ lảo đảo ngã ra.
“Có thể ngăn được một đòn này của ta mà không chết, trái lại có chút thủ đoạn.”
Tô Dịch kinh ngạc, hắn đã na di hư không đến.
Ánh mắt Nhậm Đông Thệ tràn ngập hận ý, giọng khàn khàn nói: “Tô Dịch, nơi này là Thần Du châu, địa bàn Vô Lượng đế cung ta! Mà trước đó ta đã truyền tin cho tông môn, không cần bao lâu, toàn bộ Già Thiên đại sơn đều sẽ bị phái ta hoàn toàn phong tỏa! Các ngươi đều sẽ chạy trời không khỏi nắng!”
Lúc thanh âm quanh quẩn, lòng bàn tay Nhậm Đông Thệ thu ở trong tay áo bào đột nhiên có thêm một khối bí phù, muốn bóp nát.
Phốc!
Một mảng kiếm khí hiện ra, chém rụng cánh tay phải nắm bí phù.
Trong máu tươi bắn tung tóe, bóng người Tô Dịch lao bắn đi, lập tức nắm lấy cổ Nhậm Đông Thệ, một tay khác thì bắt lấy cái tay cụt của Nhậm Đông Thệ.
“Bảo ngươi giao ra bảo vật trên người, ngươi lại còn lén giấu bí phù, thế này thì quá không thành thật rồi.”
Bàn tay Tô Dịch phát lực, cái tay cụt của Nhậm Đông Thệ nổ tung, hóa thành tro tàn, mà tấm bí phù kia thì rơi vào trong bàn tay hắn.
Nhậm Đông Thệ lạnh lùng nói: “Ngươi giết ta, vậy Bồ Huyễn cũng đừng nghĩ sống sót nữa!”
Tô Dịch ồ một tiếng, nói: “Sớm đoán được, một tấm ngọc giản kia ngươi cho Bồ Huyễn, sợ là không thể thật sự trừ tận gốc ‘Xá La’ độc cổ, nếu không, sao có thể dễ dàng giao ra?”
Nhậm Đông Thệ cười lạnh: “Ngươi đã biết, tự nhiên rõ giết ta hậu quả nghiêm trọng bao nhiêu!”
Tô Dịch lẩm bẩm: “Cái gọi là ‘Xá La’ độc cổ cái tên này, hẳn cũng là giả, đúng không?”
Nhậm Đông Thệ lạnh lùng nói: “Một câu, thả ta, ta cam đoan, Bồ Huyễn sẽ không chết!”
Tô Dịch vung cổ tay, đạo thể Nhậm Đông Thệ nhất thời như bị vô số lưỡi dao càn quét, nổ vỡ thành vô số bọt máu, rào rào rơi xuống giữa không trung.
Có thể rõ ràng nhìn thấy, ở trong máu thịt nổ tung đó của hắn, rõ ràng có giấu một cây phi kiếm ánh bạc rực rỡ.
Tô Dịch nâng tay thu hồi phi kiếm, đánh giá một chút, nói: “Quả nhiên, còn giấu con bài chưa lật, đây là phù kiếm Văn Thiên Đế tự mình tế luyện nhỉ? Lực lượng một đòn, có thể so với một đòn toàn lực của Văn Thiên Đế.”
Sau đó, hắn giống như đã hiểu ra, nói: “Trước đó ngươi không dùng vật này, là lo lắng dù lấy ra bảo vật này, cũng không làm gì được ta?”
Nhậm Đông Thệ chỉ còn lại thần hồn, giờ khắc này hắn như bị sét đánh, mất hồn mất vía.
Sau một lúc, hắn như khó hiểu chất vấn: “Tô Dịch, ngươi... Ngươi thật không sợ Bồ Huyễn chết?”
Tô Dịch tránh mà không đáp, hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy, nếu Thiên Đế ra tay, có thể cứu Bồ Huyễn hay không?”
Nhậm Đông Thệ nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một, “Si tâm vọng tưởng! Độc cổ trong cơ thể Bồ Huyễn, chỉ có ta có thể giải! Người khác ai cũng không được!”
Tô Dịch lại cười lên, “Có đoạn lời này của ngươi, ta liền yên tâm rồi.”
Nhậm Đông Thệ sửng sốt, “Ý gì?”
Tô Dịch nói: “Lúc sinh tử, kẻ địch càng chắc như đinh đóng cột nói cái gì, càng chứng minh hắn rất chột dạ, mang cái này coi là cọng rơm cứu mạng, cho nên loại lời này phải nghe ngược lại.”
Dừng một chút, hắn cười nói: “Ngươi nói người khác không cứu được, vậy ý nghĩa người khác vẫn có thể cứu. Đương nhiên, suy nghĩ cho tính mạng Bồ Huyễn, ta tạm không giết ngươi.”
Dứt lời, đầu ngón tay hắn phát lực, một tay phong cấm thần hồn Nhậm Đông Thệ, nhét vào Tụ Lý Càn Khôn (trời đất trong tay áo).
Nhậm Đông Thệ rất mạnh, chiến lực tuyệt đối không kém gì Vương Sô loại tuyệt thế Thiên Quân kia, thậm chí còn lợi hại hơn một chút.
Nhất là trên người hắn còn mang theo không ít bí bảo cấp Thiên Đế.
Nếu hắn ngay từ đầu đã được ăn cả ngã về không liều mạng chiến một trận, Tô Dịch muốn hạ hắn, quả thật cần tốn một ít công phu.
Thậm chí, còn không thể không vận dụng một ít con bài chưa lật, đi đối kháng đòn sát thủ trong tay đối phương.