Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 6525 - Chương 6525. Tiêu Điểm Cổ Quái (1)

Chương 6525. Tiêu điểm cổ quái (1) Chương 6525. Tiêu điểm cổ quái (1)

Văn Thiên Đế đột nhiên đưa ánh mắt nhìn về phía Khô Huyền Thiên Đế, “Khô Huyền, ngày mai Thiên Mệnh chi tranh sẽ trình diễn, ngươi cũng nên công bố một phen, ngươi đã mang cái danh ngạch kia giao cho ai rồi chứ?”

Chúng đế khẽ động tâm, đều nhìn về phía Khô Huyền Thiên Đế.

Lần này Thiên Mệnh chi tranh có thể tổ chức, thực sự rất không dễ dàng, gốc rễ xảy ra ở Khô Huyền Thiên Đế nơi đó.

Lão gia hỏa này không chỉ đưa ra ba điều kiện, còn thần thần bí bí tỏ vẻ, muốn giao một danh ngạch cho một nhân vật không biết tên họ.

Hơn nữa, khiến các Thiên Đế này cảm thấy kỳ quái là, Khô Huyền Thiên Đế còn bảo bọn họ cam đoan, ở lúc nhân vật thần bí này tham dự Thiên Mệnh chi tranh, vô luận như thế nào, cũng phải làm việc theo quy củ.

Ai dám phá hư quy củ, người đó chính là sinh tử đại địch của Khô Huyền hắn.

Điều kiện như vậy, tự nhiên rất kỳ quái, rất thái quá.

Nhưng vì có thể tổ chức Thiên Mệnh chi tranh, cuối cùng các Thiên Đế này đều thoái nhượng một bước, hứa hẹn sẽ đi làm theo của yêu cầu Khô Huyền Thiên Đế.

Chẳng qua, đến hôm nay, bọn họ cũng không biết, Khô Huyền Thiên Đế rốt cuộc sắp xếp ai tới tham dự Thiên Mệnh chi tranh.

Cái này tự nhiên thành một nghi hoặc trong lòng chúng đế.

Khô Huyền Thiên Đế rất kín miệng, lắc lắc đầu, “Đến lúc đó, các ngươi sẽ biết.”

“Ngươi lão gia hỏa này, cũng quá không ra sao, một cái tên mà thôi, sao còn lo lắng chúng ta biết trước?”

Diêu Quang Thiên Đế cười mắng, “Chẳng lẽ nói, hắn là đòn sát thủ Khô Huyền lão nhân ngươi sắp xếp, có thể vững vàng lấy được Dịch Thiên đế tọa?”

Khô Huyền Thiên Đế thầm nghĩ Thiên Vương lão tử tính cái quái gì, gã kia nếu xuất hiện, sợ là thế nào cũng dọa các ngươi những lão già này nhảy dựng!

Mà ở ngoài miệng, Khô Huyền Thiên Đế chỉ không lạnh không nhạt nói: “Đến lúc đó, ngươi lão tiểu tử này đừng bị dọa tè ra quần là được.”

Mọi người không khỏi cười lên, đều coi là Khô Huyền Thiên Đế là đang đấu võ mồm.

“Ai cũng rõ, khi Vĩnh Hằng đế tọa thứ mười xuất hiện, ý nghĩa bố cục toàn bộ thiên hạ sẽ xảy ra một hồi kịch biến!”

Mà lúc này, ánh mắt Khô Huyền Thiên Đế đảo qua Thiên Đế khác, “Các vị, ta không hy vọng, ở lúc Thiên Mệnh chi tranh kết thúc, trên dòng sông vận mệnh này xuất hiện quá nhiều biến số cùng tanh máu không nên có.”

Nhất thời, mọi người đều không nói, đều ôm tâm sự.

Ở lúc Thiên Mệnh chi tranh bắt đầu, có bảy vị Thiên đế bọn họ tọa trấn, sao có thể xảy ra biến số gì?

Chẳng qua, trong lòng bọn họ đều rõ, cho dù thật sự có biến số xảy ra, cũng nhất định có liên quan với bọn họ các Thiên Đế này ở đây!

“Trong năm tháng từ thời đại hồng hoang bắt đầu, tới bây giờ, phàm là chuyện có liên quan với tranh đoạt Vĩnh Hằng đế tọa, chưa bao giờ không xảy ra xung đột đổ máu! Hy vọng một lần này có thể tránh được đi.”

Văn Thiên Đế trầm giọng nói.

Khi nói chuyện với nhau, thời gian đã lặng yên trôi qua.

Rất nhanh, Khô Huyền Thiên Đế đột nhiên nói: “Thời gian không còn sớm, cách ngày mai đã chỉ còn lại không tới bốn canh giờ, các vị, có thể hạ chỉ để những người tham dự Thiên Mệnh chi tranh kia đến rồi.”

“Được!”

Một đám Thiên Đế đều đáp ứng.

Lúc này, bọn họ đều tự truyền tin, hạ đạt ý chỉ.



Trên một đám mây trắng.

Kiếm tu Vân Độ say mèm một hồi, đang nằm ở trên mây trắng say sưa ngủ.

Đột nhiên, hắn ngồi dậy, từ cổ tay áo lấy ra một khối bí phù.

Đánh giá một chút, Vân Độ thở phào một hơi, men say trên mặt hoàn toàn tiêu tán không thấy.

“Vĩnh Hằng đế tọa này, được là may mắn của ta, mất là số mệnh của ta, quan trọng nhất là...”

“Có thể đi đánh một trận thoải mái!”

Vân Độ vươn người đứng dậy, đầy cõi lòng chờ mong mà đi.

Hắn là kiếm tu.

Nhưng những năm qua, hắn lại đã chưa từng xuất kiếm một lần nào nữa.

Không có gì khác, vì là tích tụ kiếm ý!

Mà nay, rốt cuộc đến thời khắc Vân Độ hắn có thể rút kiếm!

...

Ngoài cửa sổ mưa bay bay, lá cây rơi rụng, mùa thu dần lạnh.

Ngôn Tiêu Thánh đang uống trà.

Làm con thứ chín của Ách Thiên Đế, hắn là “Tai Ách Thiên Quân” thiên hạ đều biết, hung danh vang dội.

Nhưng người từng thật sự gặp hắn, lại không cách nào liên hệ cùng một chỗ với chữ “Hung”.

Trái lại, hắn một thân khí chất phong lưu nho nhã, giống như con em danh môn đọc đủ thứ thi thư, cả người tràn đầy phong độ của người trí thức.

Khi biết được tin tức có thể tới tham dự “Thiên Mệnh chi tranh”, Ngôn Tiêu Thánh chậm rãi buông chén trà trong tay xuống, nhìn trong mưa thu ngoài cửa sổ lá vàng bay xuống đầy trời, nói một câu cực kỳ thô bỉ:

“Già mà không chết là giặc, một lần này, những lão bất tử kia đều nên thoái vị một chút rồi!”

Ngôn Tiêu Thánh đứng dậy, mang theo phong độ của người trí thức đầy người, đi vào trong mưa thu lá vàng tung bay.

...

Tâm tình Lăng Vấn Huyền rất kém.

Hộ sơn sát trận của tông môn bị người ta đạp phá, Lạc Nhan trở thành tù nhân bị người ta cứu đi, con trai Lăng Mặc Vân bị người ta bắt đi.

Mà hắn cùng phụ thân, thì trở thành trò cười của người trong thiên hạ.

Trong thời gian này, tâm tình Lăng Vấn Huyền rất kém, trong bụng nghẹn một phần giận cùng hận sắp không ức chế được.

Cho nên, khi xuất phát tới tham dự “Thiên Mệnh chi tranh”, Lăng Vấn Huyền đã sớm làm quyết đoán.

Một lần này, phải phát tiết một phen hẳn hoi!

...
Bình Luận (0)
Comment