Chương 6545. Hay cho một cái tiện tay mà làm (1)
Chương 6545. Hay cho một cái tiện tay mà làm (1)
Không ai có thể ngờ được, hắn chỉ dựa vào kiếm uy khuếch tán trên người, đã đánh vỡ khốn cảnh, xoay chuyển càn khôn.
“Một kiếm này, coi như có chút thú vị.”
Tô Dịch giương mắt nhìn về phía Dư Hưu nơi xa, “Còn có gì lợi hại hơn không?”
Dư Hưu mím môi, “Có!”
Bóng người hắn lóe lên, lại lần nữa xuất kích.
Một chớp mắt, vô số kiếm quang, như ánh sóng dập dờn, hiện lên ở trong chiến trường đại đạo, lúc sáng lúc tối, thoắt ẩn thoắt hiện, hư hư thực thực, biến hóa vô cùng.
Mọi người mắt đau đớn, chói lọi, không nhìn được rõ ràng.
Thậm chí không thể nhìn ra một đạo kiếm khí nào là thật, một đạo kiếm khí nào là giả.
Bóng người Tô Dịch vẫn sừng sững tại chỗ rốt cuộc đã động.
Hắn đạp chân một cái, bóng người lao vút lên.
Theo hắn phất tay áo, trong chiến trường đại đạo này, chợt xuất hiện ra một lốc xoáy kiếm khí.
Lốc xoáy nổ vang, sau đó khuếch tán phóng to, nơi đi qua, mang các kiếm khí lóe lên kia nuốt hết.
Mặc kệ thật giả, mặc kệ hư ảo, một đường cắn nuốt, một đường nghiền áp.
Trong nháy mắt mà thôi, lốc xoáy kiếm khí đã sắp bao trùm toàn bộ chiến trường đại đạo.
Một chớp mắt này, bóng người Dư Hưu chợt từ trong một đạo kiếm khí như hư ảo lao ra, lấy tốc độ không thể tưởng tượng, từ phía sau hướng về Tô Dịch chém giết.
Một đòn sau lưng này, xuất kỳ bất ý, trí mạng nhất!
Tô Dịch lại như biết trước, căn bản không quay đầu, tay phải giơ lên, như cầm đạo kiếm, gập khuỷu tay giật về.
Phành! ! !
Bóng người Dư Hưu tới cũng nhanh, đi càng nhanh, như bị thần sơn húc vào, trực tiếp bắn ngược đi.
Ngã xuống ở bên cạnh chiến trường đại đạo, áo bào tổn hại, trong miệng chảy máu.
Kiếm khí cuồn cuộn, dòng lũ hủy diệt cuồn cuộn.
Tô Dịch xoay người, nhìn Dư Hưu, “Đây là vở kịch hay ngươi trình diễn cho ta?”
Dư Hưu đứng dậy, lấy ngón cái lau vết máu bên môi, nói: “Thử chút nữa?”
Tô Dịch gật đầu: “Được.”
Hai tay Dư Hưu nâng vào hư không.
Chiến trường đại đạo chợt chấn động, trong hư không, như lặng yên xuất hiện vô số sao băng lấp lánh.
Không, đó là từng đạo kiếm khí, cả ngàn vạn, dày đặc rậm rạp.
Mỗi một đạo kiếm khí, đều chảy ra khí tức thần diệu khác thường.
Có cái hô ứng với đại đạo, có cái bắt nguồn từ thần hồn bí lực, có cái do khí huyết ngưng tụ thành, có cái do tu vi ngưng kết...
Kiếm khí khác nhau, tựa như kiếm tu khác nhau, hiển hóa ra khí tức cùng uy năng khác nhau.
Nhìn như lộn xộn, đều không giống nhau.
Nhưng vô số kiếm khí này, lại hình thành một loại kết hợp trọn vẹn như một với một thân khí cơ của Dư Hưu.
Giống như cả người hắn đã dung nhập đến trong vô số đạo kiếm khí này, một hóa vô cùng.
Ngoài sân, bảy vị Thiên Đế đồng loạt nheo đôi mắt, trên đuôi lông mày khó giấu đi sự rung động.
Đây là... Kiếm đạo cỡ nào?
Trong mắt Bác Vân Quân nở rộ thần quang, trên nét mặt tràn đầy kinh dị.
Nhạc Ưu khẽ ồ một tiếng, ngồi thẳng người.
Luyện Nguyệt nhíu lại đôi lông mày thanh tú, trợn to đôi mắt đẹp, giống như nhớ tới cái gì.
Một khắc này, Lưu Ngô Thiên, Lô Tang đám người cũng đều bị kinh động.
Người khác ngoài sân đều tim đập nhanh, lông tóc dựng cả lên, vô số kiếm khí kia, tựa như vô số kiếm tu cường đại, phong thái khác nhau, thần uy vô biên!
Vương Chấp Vô hít vào ngụm khí lạnh.
Ở bên, ở chỗ sâu trong con ngươi đục ngầu của Mộ Ngư hiện lên một mảng ánh sao, đó là... Một loại khí tức đại đạo cấp thủy tổ!
Mà Tô Dịch, giờ phút này rốt cuộc cảm nhận được áp lực đập vào mặt.
Vô số kiếm khí, như vô số loại kiếm đạo truyền thừa, chói mắt như vậy, khủng bố như vậy.
Như vô số kiếm tu hóa thành một mũi đại quân, mang toàn bộ chiến trường đại đạo vây khốn trùng trùng.
Mặc cho ai đặt mình ở đây, đều bỗng dưng sinh ra cảm giác bất lực thập diện mai phục, bát phương giai địch.
Da thịt Tô Dịch mơ hồ đau đớn, một thân khí tức đang gặp trùng kích cùng áp chế đáng sợ.
Nhưng hắn lại nở nụ cười.
Một kiếm này, quả thật không tầm thường!
Đôi mắt Dư Hưu sắc bén phát sáng, bỗng dưng hai tay khép lại, như nắm chặt một thanh đạo kiếm, chém về phía trước.
Lập tức, vô số kiếm khí thần diệu khó lường cùng nhau chấn động, tiếng kiếm ngân theo đó như thủy triều ầm ầm vang vọng.
Tất cả đều hướng về Tô Dịch chém đi.
Cả chiến trường đại đạo kịch liệt chấn động.
Mắt mọi người đau nhói, tầm mắt mịt mờ.
Một đòn này, vạn kiếm cùng phát, mênh mông như sông ngòi vỡ đê!
Gần như cùng lúc, một luồng uy thế kiếm đạo khó mà nói được tràn ngập ở trên bóng người tuấn tú kia của Tô Dịch.
Khí chất toàn thân hắn lặng yên thay đổi.
Như tuyệt thế đạo kiếm giấu sâu trong vỏ, ở lúc này đột nhiên ra khỏi vỏ.
Sắc bén vô song.
Dữ dội vô biên!
Trên áo bào, trong sợi tóc, trên da thịt, đều quanh quẩn từng luồng kiếm ý tối tăm mà thần bí.
Mà theo hắn nâng lên tay phải.
Một đạo kiếm khí ngưng tụ ở trong bàn tay hắn.
Một chớp mắt ——
Vô số kiếm khí chém tới kia cùng nhau run lên, như bị một bàn tay vô hình nắm lấy, dừng lại giữa không trung.
Tiếng kiếm ngân đinh tai nhức óc như thủy triều kia, cũng theo đó như trở thành chim non rên rỉ, ngân vang rung trời.
Mọi người đều sợ hãi.
Ở trong tầm mắt bọn họ, Tô Dịch đứng ở đó, khi vô số kiếm khí sắp chém ở trên thân hắn, lại đột ngột dừng lại ở đó, không nhúc nhích.
Tựa như một bức tranh đứng im.