Chương 6551. Vạn thế xuân thu, Thiên Quân mạnh nhất (2)
Chương 6551. Vạn thế xuân thu, Thiên Quân mạnh nhất (2)
Có thể nghĩ mà biết, một đòn này của Bác Vân Quân kinh khủng bực nào.
Tô Dịch hoàn toàn thật sự cảm nhận được áp lực đập vào mặt.
Không chút do dự chém ra một kiếm.
Một bộ kinh thư cũ kỹ kia chia năm xẻ bảy, nhưng khiến người ta không ngờ được chính là, kinh thư sau khi vỡ vụn, lại hóa thành vô số chữ viết đại đạo, xây dựng thành một cây thước, hung hăng trấn áp xuống.
Một đòn này, uy năng khủng bố không thể tưởng tượng nổi, thế mà trực tiếp khiến Tô Dịch chấn động đến mức bóng người lui ngược ra ngoài, khí huyết toàn thân sôi trào.
Mà cây thước kia được thế không tha người, nhấc lên vô số chữ viết thánh hiền tối tăm thần bí, không ngừng trấn áp xuống.
Trong mơ hồ, trong chiến trường đại đạo kia cũng vang lên từng đợt tiếng đọc kinh thư cổ lão mà thần bí, tỏa ra khí tức hùng vĩ, thần bí, mênh mông.
Chớp mắt, Tô Dịch như rơi vào trong biển sách vô tận, khắp nơi là chữ viết đủ mài mòn hủy diệt đại đạo, chói mắt, không ngừng công kích đối với hắn, muốn mang cả người hắn hoàn toàn nghiền nát.
Mọi người bên ngoài nhìn thấy đều không khỏi hít vào ngụm khí lạnh, mặt mũi tràn đầy rung động.
Đây là đại đạo truyền thừa không thể tưởng tượng nổi cỡ nào?
“Đi!”
Bỗng dưng, bóng người Tô Dịch đột nhiên lao ra, cất bước tiến lên, thế như tấm lụa.
Ầm ầm!
Ở trên thân hắn, vô tận kiếm khí hóa thành ánh sáng tối tăm, nơi đi qua, chém nát vô số đại đạo kinh văn lao tới tấn công kia.
Một đường thế như chẻ tre!
Bác Vân Quân cười dài một tiếng, tựa như một thư sinh ngông cuồng xem thường thiên địa, dùng ngón tay làm bút, dùng hư không làm giấy, tùy ý vẩy mực viết.
Mắt thường có thể thấy, đủ loại đại đạo kinh văn thần bí kỳ dị, như thủy triều cuồn cuộn, nước lũ vỡ đê, nối tiếp trời đất lao ra bao phủ.
Thế công của Tô Dịch lập tức bị ngăn trở!
Lực lượng của những chữ viếkia t, hoàn toàn cường đại đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Từng chữ, đều ẩn chứa lấy một loại quy tắc to lớn mênh mang dày nặng, như xuân thu đại nghĩa, như sử sách vạn cổ, huy hoàng vô lượng, thế không thể đỡ!
Loại lực lượng sát phạt đó, hoàn toàn so với kiếm đạo mạnh nhất của Dư Hưu còn cường đại hơn một đoạn.
“Trình độ của tên này trong Thiên Quân cảnh, thế mà đã đến loại mức độ này?”
Tô Dịch quả thật bất ngờ.
Khi tâm niệm chuyển động, hắn không còn bảo lưu, theo khí thế quanh thân bỗng nhiên nổ vang một tiếng, một thân kiếm ý của hắn theo đó xảy ra biến hóa có thể xưng là dọa người.
Ầm!
Vô số đạo văn thần bí nổ tung, như vô số ngôi sao ở trong một chớp mắt hóa thành phấn, thần quang chói mắt càn quét khuếch tán, bao phủ toàn bộ chiến trường đại đạo.
Mà bóng người Tô Dịch, tựa như một dải lụa, xuyên thủng tất cả trở ngại, ép thẳng tới Bác Vân Quân.
Trong tiếng va chạm kinh thiên, bóng người Bác Vân Quân bỗng lùi nhanh, một thân khí huyết sôi trào, khóe môi chảy xuống vết máu.
Hắn không những không giận mà còn cười, tay áo chấn động, lại lần nữa tấn công.
Trong chiến trường đại đạo kia, tựa như đột nhiên hóa thành một quyển sách cổ xưa, trong quyển sách, Bác Vân Quân đang vung bút vảy mực.
Tiện tay điểm ra, chính là nhật nguyệt sơn hà.
Đầu bút lông hạ xuống, chính là sấm sét phong hỏa.
Giống như tạo vật chủ, đang dùng bút trong tay, sáng lập vô số đại đạo biến hóa không thể tưởng tượng nổi.
Từng cảnh tượng kỳ quái đó, khiến những Thiên Đế kia đều nhìn mà hoa mắt.
Đây không phải diệu pháp gì, mà là diễn hóa đại đạo thật sự!
Nếu đặt ở bên ngoài, nhật nguyệt sơn hà, lôi đình phong hỏa, đều sẽ hóa thành tồn tại chân thực!
Mà đại đạo thần uy ẩn chứa trong đó, tự nhiên không phải đáng sợ bình thường.
“Chiến lực như vậy, cũng có thể rung chuyển ý chí pháp thân của chúng ta rồi...”
Trường Hận Thiên Đế lẩm bẩm, mặt mũi tràn đầy không thể tưởng tượng nổi, “Cũng chính là nói, ở trong Thiên Quân cảnh, Bác Vân Quân này đã có được chiến lực vượt qua cực hạn cảnh giới này!”
Thiên Đế khác cũng đều tâm tình quay cuồng, không ngồi yên được nữa.
Giữa Thiên Đế với Thiên Quân, là một cái hào rộng có thể so với lạch trời, từ xưa đến nay không ai có thể vượt qua.
Nhưng chiến lực của Bác Vân Quân, đã mơ hồ có một dấu hiệu chạm đến lạch trời này!
Điều này quả thực kinh thế hãi tục.
Người khác bên ngoài sân giờ phút này đều đã nhìn mà mắt trợn tròn.
Không ai có thể ngờ được, một trận tranh phong cuối cùng của Thiên Mệnh chi tranh này, vậy mà có thể không hợp lẽ thường đến loại trình độ này.
So sánh với nó, từng trận chém giết lúc trước, từng cường giả tham dự tranh phong, đều trở nên ảm đạm.
Mà vượt qua mọi người tưởng tượng là, ở dưới thế công của Bác Vân Quân, Tô Dịch lại chưa rơi vào thế hạ phong!
“Trong cảnh giới Thiên Quân đỉnh phong, lại có nhân vật như ngươi, cũng vượt quá dự liệu của ta.”
Trong chém giết, Tô Dịch đột nhiên mở miệng.
Hắn ánh mắt thâm thúy, mang theo một tia hào quang, “Vậy ta liền đến thử xem, cực hạn thật sự của ngươi ở nơi nào!”
Hắn vung kiếm tiến lên, đột nhiên chém ra một kiếm.
Trên chiến trường đại đạo, thiên địa như một quyển sách đột nhiên nứt ra một vết nứt to lớn.
Động tác múa bút của Bác Vân Quân theo đó gặp chấn động.
Ở trước mặt hắn, chữ viết đại đạo tan vỡ, quyển sách tàn lụi, đều bị một đạo kiếm khí đáng sợ kia phá vỡ.
Dưới kiếm khí vô song kia khuếch tán, bóng người Bác Vân Quân cũng chịu chấn động, áo bào xuất hiện từng vết kiếm.