Chương 6556. Tới ngươi ngả bài rồi (1)
Chương 6556. Tới ngươi ngả bài rồi (1)
Vận Mệnh Bỉ Ngạn?
Chẳng lẽ nói...
Trong dòng sông vận mệnh, Thần Kiêu Yêu Tổ cùng Lộc Thục Yêu Tổ nhìn nhau một cái, vẻ mặt cũng lập tức trở nên ngưng trọng.
Nhưng ngay lúc này, dị biến nảy sinh.
Chỉ thấy trên bầu trời, đột nhiên có một cánh cửa thời không to lớn nổi lên.
Trong mưa ánh sáng đan xen, đầu tiên là một nam tử trung niên mặc áo dài trắng như tuyết, đầu đội mũ miện, tay cầm một cây quạt lông đi ra.
Ánh mắt của hắn tỏa ra xung quanh, mỉm cười, “Không mời mà tới, làm phiền rồi.”
Thanh âm vang vọng quanh quẩn như chuông khánh ngọc, mang theo một lực lượng đâm thẳng vào lòng người.
Những Thiên Đế kia đều không khỏi hơi biến sắc, cảm nhận được một áp lực khủng bố đập vào mặt.
Trung niên áo trắng này khí tức thực sự quá siêu nhiên, cho người ta một loại thần vận không gò bó, đại tự tại, đại tiêu dao.
Khi đối mặt hắn, cường đại như Thiên Đế, lại có một loại cảm giác ngước nhìn mà không thể chạm tới.
“Thư viện Chưởng Luật điện chủ Mặc Trọng!”
Đôi mắt Mộ Ngư co lại, nhanh chóng truyền âm cho Vương Chấp Vô, nói ra lai lịch của Mặc Trọng, chính là thế lực cấp thủy tổ của Vận Mệnh Bỉ Ngạn, một vị đại nhân vật của “thư viện” đứng đầu Nho môn!
Trong lòng Vương Chấp Vô phát lạnh.
Những Thiên Đế kia cũng đã khiến người ta thấy tuyệt vọng, bây giờ lại tới một vị tồn tại kinh khủng của Vận Mệnh Bỉ Ngạn, con mẹ nó... Cũng quá ức hiếp người ta rồi nha?
Không có chút do dự nào, Vương Chấp Vô ngay lập tức truyền âm cho Tô Dịch, nói ra thân phận của Mặc Trọng, nhắc nhở Tô Dịch cẩn thận.
Tô Dịch nheo mắt, khẽ gật đầu, tỏ ra hiểu rõ.
“Sư thúc!”
Cùng một lúc, Bác Vân Quân tiến lên hướng trung niên áo trắng Mặc Trọng kia chào.
Ách Thiên Đế cũng chủ động tiến lên, cười ôm quyền nói: “Làm phiền đạo huynh rồi!”
Trung niên áo trắng Mặc Trọng mỉm cười đáp lễ.
Mà trong cánh cửa thời không kia, một lần nữa đi ra một người.
Đây là nam tử mặc áo bào ngọc màu tím, làn da trắng nõn, có một đôi tròng mắt màu vàng óng.
Mới xuất hiện, ở trên người hắn đã tràn ngập ra một luồng sát khí hung lệ vô cùng nồng đậm, bao phủ bầu trời.
Hắn cười ha hả quét qua toàn trường, nói: “Quả thực rất náo nhiệt, hi vọng đừng để ta mạo hiểm bị vận mệnh quy tắc phản công, đi uổng chuyến này.”
Bầu không khí toàn trường càng thêm nặng nề, bởi vì khí tức trên thân nam tử áo bào tím này, cường đại đến mức làm thiên địa run rẩy, lúc đối mặt hắn, cũng có một loại cảm giác đè nén đại họa lâm đầu.
“Thiếu gia, đây là Nanh Xương Đạo Chủ tế tự Khởi Nguyên giáo Vận Mệnh Bỉ Ngạn!”
Mộ Ngư nhanh chóng truyền âm, trên mặt hiện ra nét ngưng trọng.
Lại một tên?
Vương Chấp Vô lòng rối như tơ vò, vô ý thức truyền âm nói cho Tô Dịch.
Tô Dịch im lặng.
Mà trong thời gian kế tiếp, bên trong cánh cửa thời không kia, lần lượt lại đi ra một rồi lại một bóng người.
Một đạo nhân như thiếu niên, mặc đạo bào, đội một chiếc mão hoa sen, đeo hộp kiếm, tay áo bay bay.
Đạo hiệu Chân Giáp, Tam Thanh quan “Thượng Thanh giáo”.
Một nữ tử tóc ngắn ngang tai, dung mạo xinh đẹp, khí chất lạnh như đao, mi tâm có một dấu ấn hình rắn bạc.
Bàn Võ Thanh, đến từ Hỗn Độn thần tộc Bàn Võ Thị.
Một ông lão áo bào vải khuôn mặt sầu khổ, da thịt vàng như nến, râu tóc rối bời, tay cầm một cây tẩu hút thuốc.
Tuế Tùng, một vị trưởng lão của Ma môn Vĩnh Hằng Bỉ Ngạn “Tiên Thiên tổ đình”.
Một mỹ phụ trung niên mặc y phục rực rỡ, chân đạp một khối đạo đài màu máu, cầm trong tay một phù chiếu tia chớp.
Lăng Nhuận phu nhân, hộ pháp “Hồng Mông đạo đình’ ở Vĩnh Hằng Bỉ Ngạn!
Hết tồn tại này đến kẻ khác tựa như truyền thuyết giá lâm, lần lượt xuất hiện phía trên dòng sông vận mệnh này, loại đội hình kia, khiến những Thiên Đế đó đều thừa nhận áp lực khó diễn tả bằng lời.
Quá kinh khủng rồi!
Những kẻ này theo Vận Mệnh Bỉ Ngạn mà đến, đều là tồn tại siêu thoát gông xiềng vận mệnh, đánh vỡ vách ngăn Vĩnh Hằng, chỉ luận tu vi, tự nhiên xa ở trên Thiên Đế.
Nhưng, nơi này là dòng sông vận mệnh, Thiên Đế có được đế tọa, tựa như chí cao, trừ phi các tồn tại Vận Mệnh Bỉ Ngạn kia không để ý vận mệnh quy tắc cắn trả, bằng không, cũng không làm gì được Thiên Đế.
Dù là như thế, khi Mặc Trọng của thư viện, Nanh Xương Đạo Chủ của Khởi Nguyên giáo, Chân Giáp của Tam Thanh quan, Bàn Võ Thanh của Bàn Võ thị, Tuế Tùng của Tiên Thiên tổ đình, Lăng Nhuận phu nhân của Hồng Mông đạo đình... lần lượt giá lâm, uy thế như vậy, cường đại đến mức làm người ta tuyệt vọng!
…
Cánh cửa thời không treo cao.
Một rồi lại một vị tồn tại đến từ Vận Mệnh Bỉ Ngạn giá lâm, thần uy mênh mông, che cả bầu trời.
Một đám Thiên Đế phân biệt tiến lên, chủ động chào hỏi, cực kỳ khách khí.
Vương Chấp Vô dại ra ở đó.
Nhiều vị Thiên Đế liên thủ, đã làm người ta cảm thấy sợ hãi, mà nay lại có thêm một đám tồn tại khủng bố đến từ Vận Mệnh Bỉ Ngạn như vậy, Tô Dịch sao có thể còn có cơ hội lật ngược thế cờ?
“Lão thần côn, ngươi không phải khoác lác mình rất mạnh sao, bây giờ là lúc ngươi biểu hiện rồi!”
Vương Chấp Vô truyền âm, “Nếu ngươi có thể giúp Tô huynh của ta, ngươi về sau nói cái gì lão tử tin cái đó!”
Mộ Ngư trầm mặc, cay đắng truyền âm, “Thiếu gia, không phải không muốn, là không thể làm.”
Vương Chấp Vô vốn không ôm hy vọng gì, đơn giản là ngựa chết coi như ngựa sống để chữa, nhưng nghe được đáp án như vậy, trong lòng vẫn mất mát một phen.