Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 6561 - Chương 6561. Phong Thái Kiếm Tu Kiếm Đế Thành (1)

Chương 6561. Phong thái kiếm tu Kiếm Đế thành (1) Chương 6561. Phong thái kiếm tu Kiếm Đế thành (1)

Hắn trái lại không ngờ, sẽ ở giờ phút này một lần nữa gặp mặt Công Dã Phù Đồ, Hà Bá.

Nơi xa, ánh mắt các Thiên Đế kia đều xảy ra biến hóa, rất chấn động.

Những người này, đều là thủ hạ ngày xưa của Tô Dịch?

“Lại một con chó già.”

Vân Vô Tướng khẽ lắc đầu, “Không mới mẻ chút nào cả!”

Hắn cùng các tồn tại đến từ Vận Mệnh Bỉ Ngạn kia đều rất bình tĩnh, Lý Tam Sinh, Công Dã Phù Đồ, Chu Tam Giáp, quả thực đều từng là nhân vật phong vân của Chúng Huyền Đạo Khư.

Nhưng Kiếm Đế thành đã sớm hủy diệt không biết bao nhiêu năm, các nhân vật thế gian hiếm có của Kiếm Đế thành ngày xưa, đều sớm bị mưa gió thổi đi!

“Còn không?”

Ánh mắt Vân Vô Tướng mang theo ý tứ hàm xúc khiêu khích, “Chẳng lẽ nói, Kiếm Đế thành năm đó ngạo thị Chúng Huyền Đạo Khư, tới bây giờ chỉ còn lại đám chó nhà có tang này?”

Ầm!

Một luồng thần huy hiện ra ở trong một vết rách thời không kia, ngay sau đó, một chuỗi thủ cấp máu chảy đầm đìa, từ trong vết rách thời không kia bị ném ra.

Chừng hơn mười cái.

Nam nữ đều có, đều trợn mắt lên, tử trạng thê thảm.

Khi nhìn thấy những thủ cấp này, Vân Vô Tướng, Chân Giáp, Lý Sấu Hổ ba vị tồn tại đến từ Tam Thanh quan này, đều sắc mặt trầm xuống, trong mắt toát ra tức giận.

“Là đám người Thanh Thạch, Thanh Lê của Tam Thanh quan hạ viện!”

Có người giật mình mở miệng.

Các Thiên Đế kia trong lòng cũng run lên.

Tam Thanh quan hạ viện, ở trên dòng sông vận mệnh cực kỳ thần bí cùng siêu nhiên, chưa bao giờ để ý thế sự.

Thậm chí toàn bộ thiên hạ tuyệt đại đa số người hầu như đều không biết Tam Thanh quan hạ viện thế lực này tồn tại!

Chỉ có các Thiên Đế kia mới rõ, Tam Thanh quan hạ viện, chính là một cứ điểm của Tam Thanh quan chủ mạch ở Vận Mệnh Bỉ Ngạn.

Mà bây giờ, đầu của một đám đại nhân vật Tam Thanh quan hạ viện, thì bị người ta lấy mất, mặc cho ai có thể không chấn động?

“Một lần trước, lão tử giết lên Tam Thanh quan hạ viện, chỉ đập một tấm biển, bây giờ, những cái đầu này miễn cưỡng cũng có thể lấy để góp đủ số.”

Lý Tam Sinh nhếch miệng mở miệng.

“Mãnh nha!”

Vương Chấp Vô nhìn mà thiếu chút nữa nhịn không được vỗ đùi.

“Ai làm?”

Sắc mặt Vân Vô Tướng âm trầm, trong con ngươi dâng trào sát khí, rõ ràng bị chọc giận.

Trong vết rách thời không kia truyền ra một thanh âm ồm ồm hùng hậu:

“Chút việc nhỏ không đáng kể này, chính là ra từ tay kẻ bất tài nho nhỏ, để các vị chê cười rồi.”

Ầm!

Vết rách thời không thật lớn kia run rẩy dữ dội, một nam tử cao lớn áo bào vải khôi ngô dị thường bước ra.

Da thịt hắn tỏa ra màu đồng xanh, khuôn mặt thô ráp, cả người tràn đầy khí tức năm tháng cổ xưa tang thương, nhưng uy thế thì đặc biệt khủng bố.

Theo hắn xuất hiện, bước ra mỗi một bước, đều thật cẩn thận, giống như sợ đạp nát thiên địa này.

Dù là như thế, theo hắn cất bước, hư không vẫn như tờ giấy vỡ ra vết nứt nhỏ như gợn sóng.

Thiên địa theo đó kịch liệt lay động.

Một màn kinh người đó, không biết bao nhiêu người nhìn mà hít vào ngụm khí lạnh.

Đây, lại là ai?

Thẳng đến lúc bước ra bước thứ chín, nam tử cao lớn khôi ngô kia tựa như rốt cuộc thích ứng vùng thiên địa này, một thân khí tức nội liễm, khi bước ra mỗi một bước, đã không cần như giẫm trên miếng băng mỏng nữa.

Hắn sải bước tới trước mặt Tô Dịch, kích động hốc mắt đỏ lên, rơi lệ đầy mặt, “Tàng Kiếm quật thủ kiếm giả Quy Niên, ra mắt đại nhân!”

Hắn thế mà hai đầu gối quỳ xuống đất, hướng về Tô Dịch hành một đại lễ!

Một màn cỡ đó, không biết bao nhiêu người nhìn mà biến sắc.

Tô Dịch cũng không khỏi ngẩn ra.

Ở đây trừ Công Dã Phù Đồ cùng Hà Bá, hắn đã không biết Lý Tam Sinh, cũng không biết nam tử cao lớn khôi ngô lúc này quỳ gối trước mặt mình.

Nhưng có thể khẳng định, đều là thủ hạ trước đây của kiếp thứ nhất.

Lý Tam Sinh hùng hùng hổ hổ nói: “Mau đứng lên, lão vương bát sống không biết bao nhiêu năm, còn khóc nhè, không sợ bị người ta cười nhạo?”

Nam tử cao lớn khôi ngô trước mắt này, chính là con rùa già kia của Tàng Kiếm quật, ở trong năm tháng quá khứ dài lâu, vẫn luôn giúp đại lão gia trông coi ba thanh đạo kiếm.

“Lão tử đây là chân tình biểu lộ, Lý Tam Sinh ngươi biết cái gì!”

Nam tử cao lớn khôi ngô tự xưng Quy Niên đứng dậy, câu nệ đứng ở bên cạnh Tô Dịch, “Đại nhân, thuộc hạ trước đó từng giết lên Tam Thanh quan hạ viện, đạp phá sơn môn bọn hắn, bởi vì sốt ruột chạy tới, chưa mang bọn hắn tận diệt, chỉ vặt một ít đầu mang đến, ngài nếu không hài lòng, chờ việc hôm nay qua đi, thuộc hạ lại đi giết một vòng!”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt đám người Vân Vô Tướng âm trầm đến mức sắp chảy ra nước.

Khô Huyền Thiên Đế, Vương Chấp Vô thì nghe mà cả người thoải mái, dễ chịu! Quá con mẹ nó dễ chịu rồi!

Lúc trước đám người Vân Vô Tướng xuất hiện, làm bọn họ đều cảm thấy tuyệt vọng, không thở nổi.

Nhưng bây giờ đã khác, theo nhiều vị tồn tại khủng bố của Kiếm Đế thành giá lâm, thế cục đã xảy ra biến hóa!

Tô Dịch thì nhìn về phía Vân Vô Tướng nơi xa, “Đủ chưa?”

Ánh mắt Lý Tam Sinh, Công Dã Phù Đồ, Hà Bá, Quy Niên cũng đều đồng loạt nhìn qua.

Giữa hai trận doanh, mơ hồ hình thành thế giằng co.

Vân Vô Tướng sắc mặt lạnh như băng, “Ta nói rồi, hôm nay dư nghiệt Kiếm Đế thành đều đến đây, cũng không thể xoay chuyển!”
Bình Luận (0)
Comment