Chương 6579. Ẩn Thế sơn, Hư Vô Chi Địa, Trấn Hà Bi (1)
Chương 6579. Ẩn Thế sơn, Hư Vô Chi Địa, Trấn Hà Bi (1)
“Không ngờ, đạo hữu vậy mà lại biết danh hiệu của lão hủ, thực sự làm ta bất ngờ.”
Nơi xa, ông lão đạo bào kinh ngạc.
Khi hắn đến, là chịu người ta nhờ vả, đến gặp vị các chủ “Kính Thiên các” thần bí này một lần.
Về phần vị các chủ này rốt cuộc là ai, Câu Trần Lão Quân cũng không rõ.
Nhược Tố hỏi: “Các hạ cũng là một thành viên trong ẩn thế giả, hôm nay vì sao sẽ tìm đến ta?”
Câu Trần Lão Quân cười nói: “Đạo hữu không cần quá lo, lão hủ lần này đến, là nói cho đạo hữu một khế ước ‘Ẩn Thế sơn’ vừa đặt ra.”
Nhược Tố khẽ động tâm, “Rửa tai lắng nghe.”
Ẩn Thế sơn, một thế lực nghe qua thường thường không có gì lạ.
Một thế lực vô luận là ở trên dòng sông vận mệnh, hay ở Vận Mệnh Bỉ Ngạn, hầu như không ai biết.
Chỉ có ít ỏi một dúm tồn tại cấp đầu sỏ, mới biết được “Ẩn Thế sơn” không phải núi thật sự, mà là một thế lực do một đám ẩn thế giả cổ xưa nhất của Chúng Huyền Đạo Khư tạo thành.
Thế lực này rất rời rạc, không có ngọn núi, không có sơn môn, cũng không có bất cứ quyền bính cùng chức vụ gì.
Tự nhiên, cũng không có truyền thừa cùng truyền nhân.
Người của Ẩn Thế sơn, đều là ẩn thế giả.
Nhưng, giữa các ẩn thế giả đó cũng không phải là đồng minh, thậm chí không ít người còn là đối thủ một mất một còn.
Sở dĩ thành lập “Ẩn Thế sơn”, mục đích rất đơn giản, hợp tác ở trên chuyện có thể hợp tác.
Khi gặp được chuyện khó giải quyết không hóa giải được, có thể cùng nhau ứng đối.
Chỉ vậy mà thôi.
Trước mắt, đã trên thế gian mai danh ẩn tích vạn cổ năm tháng “Ẩn Thế sơn”, thế mà phá lệ lại đặt ra một cái khế ước, cái này tự nhiên đã dẫn lên hứng thú của Nhược Tố.
Câu Trần Lão Quân lập tức nói: “Từ nay về sau, ở bờ đối diện trước khi một trận bão kia do Chúng Diệu Đạo Khư sinh ra xuất hiện trên dòng sông vận mệnh, thế lực cùng lực lượng bờ đối diện, không thể nhúng tay chuyện trên dòng sông vận mệnh nữa.”
“Nếu có vi phạm, sẽ bị ‘Ẩn Thế sơn’ coi là kẻ địch chung!”
Nhược Tố nghe xong, lập tức phản ứng lại, “Có liên quan với Thiên Mệnh chi tranh?”
Câu Trần Lão Quân ngẩn ra, “Đạo hữu sớm có nghe nói?”
Nhược Tố thản nhiên nói: “Có điều hiểu biết, nếu ta đoán không sai, khế ước này do Ẩn Thế sơn đặt ra, có liên quan với vị đại lão gia kia Kiếm Đế thành, đúng không?”
Vẻ mặt Câu Trần Lão Quân trở nên khác thường, khẽ gật đầu: “Quả thực có chút quan hệ.”
Bên môi Nhược Tố nổi lên một nụ cười nghiền ngẫm, “Hẳn là không chỉ có chút quan hệ nhỉ? Theo ta biết, ở trong Thiên Mệnh chi tranh, đối mặt đại lão gia Kiếm Đế thành, các ẩn thế giả kia nên làm ra thỏa hiệp và nhượng bộ thật lớn.”
Câu Trần Lão Quân cười khổ một tiếng, “Đạo hữu cũng đã biết, lại nào cần hỏi ta?”
Nhược Tố cười cười, “Ta chỉ là xác minh một phen phỏng đoán trong lòng mà thôi.”
Câu Trần Lão Quân nói: “Vậy... Đạo hữu đáp ứng việc này hay không?”
Nhược Tố hỏi ngược lại: “Ai bảo ngươi đến tìm ta?”
Ánh mắt Câu Trần Lão Quân tỏa ra xung quanh, truyền âm nói: “Một ẩn thế giả tự xưng có một chút sâu xa với Phương Thốn sơn, chúng ta đều xưng hô hắn ‘Trần thất phu’, về phần danh húy của hắn, lão hủ không tiện nhiều lời.”
Nhược Tố biết chợt cảm thấy bất ngờ.
Truyền nhân Phương Thốn sơn, trừ nàng, người khác sớm ở rất lâu trước kia đã theo tiểu sư đệ cùng nhau tới Chúng Diệu Đạo Khư.
Đến nay, đều sớm bặt vô tin tức, không biết sống hay chết.
Trong ẩn thế giả, là ai sẽ sinh ra sâu xa với Phương Thốn sơn?
Nhược Tố nhất thời cũng không nghĩ ra.
Chẳng qua, đối phương đã biết nàng ẩn nấp ở trên dòng sông vận mệnh, hơn nữa lần này chuyên môn phái Câu Trần Lão Quân đến tìm mình, chỉ bằng một điểm này, đã khiến Nhược Tố tin tưởng, Ẩn Thế sơn “Trần thất phu” kia, rất có thể quen biết với vị sư huynh đệ nào đó của Phương Thốn sơn.
Nghĩ một chút, Nhược Tố sảng khoái nói: “Chuyện này, ta đáp ứng.”
Câu Trần Lão Quân cười chắp tay, “Đa tạ.”
Nhược Tố tò mò nói: “Theo Ẩn Thế sơn các ngươi lập xuống khế ước, chẳng phải ý nghĩa, từ nay về sau bất cứ lực lượng nào của bờ đối diện, cũng sẽ không xuất hiện trên thế gian nữa?”
Câu Trần Lão Quân khẽ lắc đầu, “Khi một trận bão tố kia của bờ đối diện xuất hiện ở trên dòng sông vận mệnh, khế ước này liền không tính nữa.”
Nhược Tố giật mình hiểu ra.
Không thể nghi ngờ, đây là vị đại lão gia Kiếm Đế thành kia tranh thủ một đoạn thời gian cho Tô Dịch!
Ở trong lúc đó, không cần lo lắng lực lượng đến từ bờ đối diện uy hiếp nữa!
Câu Trần Lão Quân đang chuẩn bị cáo từ rời khỏi, đột nhiên nhớ tới cái gì, nói: “Mạo muội hỏi một câu, đạo hữu hàng năm ẩn nấp ở trên dòng sông vận mệnh này, lại là đối đãi chuyển thế chi thân đại lão gia Kiếm Đế thành kia như thế nào?”
“Ngươi nói Tô Dịch?”
“Đúng.”
“Hắn à...”
Nhược Tố nghĩ một chút, nghiêm túc đáp lại, “Ta coi trọng hắn!”
Câu Trần Lão Quân ngẩn ra, rõ ràng rất bất ngờ.
“Ngươi vì sao phải hỏi vấn đề này?” Nhược Tố khó hiểu.
Ánh mắt Câu Trần Lão Quân có chút vi diệu, nói: “Trên Ẩn Giả sơn, có người xem trọng hắn, có người đối địch hắn, bởi vì một hồi Thiên Mệnh chi tranh này, giữa chúng ta các ẩn thế giả này còn gây ra rất nhiều tranh chấp.”
Dừng một chút, Câu Trần Lão Quân thở dài: “Trước kia, ta cũng cực kỳ coi trọng vị đại lão gia kia Kiếm Đế thành, kính nể đạo hạnh cùng khí khái của hắn, nhưng ta đối với chuyển thế chi thân của hắn, lại ôm một ít hoài nghi.”