Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 6581 - Chương 6581. Dịch Cùng Linh Chiếu (1)

Chương 6581. Dịch cùng Linh Chiếu (1) Chương 6581. Dịch cùng Linh Chiếu (1)

Mỗi một tấm bia đá, đều nở rộ ra mưa hào quang hỗn độn ngập trời, có hình sắc lệnh thần bí hiện lên ở mặt ngoài tấm bia đá, hình thành một loại lực lượng giam cầm trấn áp tuyệt đối, đang ngăn cản trùng kích “hạo kiếp tận thế” kia dẫn phát.

Mà dưới tấm bia đá thứ ba bên trái, nơi nối tiếp với mặt nước dòng sông vận mệnh, đột nhiên gian nan thò ra một cái đầu!

“... Lão tử... Mệnh... Không nên tuyệt nha!” Một luồng thanh âm trong khàn khàn lộ ra điên cuồng, đứt quãng vang lên.

Trấn Hà Bi hùng hồn cao lớn, nguy nga như lạch trời.

Cái đầu kia từ dưới Trấn Hà Bi gian nan thò ra, so sánh tỏ ra vô cùng nhỏ bé cùng không bắt mắt.

Nhưng khi cái đầu thò ra, cả tòa Trấn Hà Bi lại đang kịch liệt lay động!

Nhìn kỹ, cái đầu này gương mặt trắng bệch trong suốt, hốc mắt lõm xuống, mơ hồ có thể nhìn ra, gương mặt này rất trẻ tuổi, nhưng mắt lại tang thương như một đôi hóa thạch năm tháng.

Hắn gian nan thở dốc một lúc, cười lên khục khặc.

“Cuối cùng... Chịu đựng tới xuất đầu rồi!”

Nam tử có lẽ là rất lâu chưa từng nói chuyện, thanh âm khàn khàn, đứt quãng.

Nơi xa, đột nhiên có một con hung cầm màu vàng xanh rít lên lao đến.

Khi cách tấm Trấn Hà Bi này còn nghìn trượng, hung cầm màu vàng xanh thu liễm cánh chim, nhẹ nhàng hạ xuống, hóa thành một nữ tử vũ y*.

“Đệ tử Hồng Linh, khấu kiến tổ sư!”

Nữ tử vũ y quỳ gối ở trên hư không, thanh âm kích động, “Chúc mừng tổ sư trải qua hết vạn cổ đau khổ, ở hôm nay phá quan!”

“Hồng Linh...”

Một cái đầu kia nâng lên, ánh mắt hoảng hốt, như đang nhớ lại cái gì.

Sau một lúc hắn mới như giật mình, lẩm bẩm: “Thì ra là ngươi tiểu nha đầu này à.”

“Cái gì phá quan, chẳng qua chỉ thò ra một cái đầu mà thôi, muốn thật sự sống lại tự do, còn sớm.”

Nói xong, như ý thức được cái gì, nam tử nói: “Nha đầu... Ngươi vẫn luôn ở chỗ này chờ ta?”

“Tổ sư, trong vạn cổ năm tháng này, chúng ta đều đang đợi ngài trở về!”

Nữ tử vũ y Hồng Linh vẫn quỳ gối nơi đó, thanh âm nghẹn ngào, “Chỉ có ngài, mới có thể chống đỡ lá cờ ‘Hồng Hoang thiên đình’, dẫn dắt chúng ta trở về Vĩnh Hằng Thiên Vực, chúa tể thiên hạ chìm nổi!”

“Hồng Hoang thiên đình...”

Ánh mắt nam tử lại hoảng hốt một phen.

Thời đại hồng hoang, quần hùng tranh bá, Thiên Đế tranh phong, rung chuyển mà hỗn loạn, khắp nơi là binh đao loạn lạc.

Thẳng đến khi một tên thế lực “Hồng Hoang thiên đình” xuất hiện, mới kết thúc thiên hạ rung chuyển cùng chiến loạn.

Từ khi đó, Hồng Hoang thiên đình là thế lực chí cao duy nhất của thế gian, chúa tể thiên hạ chìm nổi!

Hồng Hoang thiên đình khi đó, dưới trướng có một đám Thiên Đế tọa trấn, cùng với vô số Thiên Quân cống hiến.

Trên trời dưới đất, tìm không thấy một thế lực nào có thể đối kháng với Hồng Hoang thiên đình.

Như chí cao vô thượng!

Mà chúa tể Hồng Hoang thiên đình, càng được tôn sùng là “Thiên hạ cộng chủ, chúng đế chi tôn” !

Người đời không biết tên hắn, chỉ biết đạo hiệu hắn là một chữ ――

“Dịch” !

Cho nên, đều gọi hắn “Dịch Thiên Tôn” .

Thiên Đế chi tôn!

Một vị tồn tại chói mắt nhất, mạnh nhất, có quyền thế nhất Tthời đại hồng hoang, một vị thần thoại ở toàn bộ thời đại hồng hoang được liệt vào “đệ nhất nhân”.

Chỉ là, chỉ sợ không có ai có thể ngờ được, vị Dịch Thiên Tôn này trên người tràn ngập sắc thái truyền kỳ, chính là nam tử sa sút bị nhốt ở dưới Trấn Hà Bi này.

“Thương hải đã mất, vạn cổ thành không, năm tháng dài như vậy trôi qua, Hồng Hoang thiên đình... Còn tồn tại?”

Nam tử hỏi.

Nơi xa, nữ tử vũ y Hồng Linh quỳ dưới đất thanh âm kiên định nói: “Vẫn luôn còn! Chẳng qua...”

Giọng nói của nàng lại trở nên cay đắng trầm thấp, “So sánh với năm đó, Hồng Hoang thiên đình hôm nay đã gần đất xa trời, điêu linh như bụi bậm, chỉ còn lại một ít lão nhân còn thủ vững ở đó, những người khác, hoặc tiêu tán trên đời, hoặc tiêu vong ở trong bụi bậm lịch sử.”

Năm tháng vô tình.

Thời đại hồng hoang sớm đã trôi đi ở trước vạn cổ.

Sau đó, trải qua thời đại mạt pháp dài đằng đẵng biến thiên, tới bây giờ cũng đã không biết bao nhiêu vạn năm.

Mọi thứ có liên quan thời đại hồng hoang, hôm nay đều đã bị người ta dần quên, ngay cả trên điển tịch cổ xưa nhất, ghi lại đối với thời đại hồng hoang cũng chỉ đôi câu vài lời.

Trôi qua quá lâu rồi!

Một thời đại chào hạ màn, đã đủ khiến lịch sử hóa thành bụi bậm, huống chi từ thời đại hồng hoang đến nay, đã trôi qua hai thời đại?

Hồng Hoang thiên đình sớm ở trong vô tận năm tháng biến thiên này điêu linh, tới bây giờ, người thế gian biết Hồng Hoang thiên đình, đã ít ỏi không có mấy.

“Thì ra là thế...”

Nam tử thở dài một tiếng, từ đây lâm vào trầm mặc.

Hồi lâu sau, hắn mới bình tĩnh nói: “Cho ta một chút thời gian nữa, ta sẽ... Trở về!”

Nơi xa, nữ tử vũ y phủ phục ở dưới đất chấn động cả người, trong đầu giống như nhìn đến quang cảnh, lúc tổ sư trở về, Hồng Hoang thiên đình lại quân lâm thiên hạ.

...

Cùng là một ngày này.

Chỗ sâu nhất của dòng sông vận mệnh, Tịch Diệt Cấm Vực.

Nơi này được coi là khu vực cấm kỵ nhất, nguy hiểm nhất của dòng sông vận mệnh.

Mà lúc này, ở chỗ sâu trong nước sông vô tận tối tăm kia, vô số Cửu U Bà Sa Hoa từ trong bóng đêm trôi nổi lên.

Nơi Cửu U Bà Sa Hoa xuất hiện, đó là biên giới của Tịch Diệt Cấm Vực.
Bình Luận (0)
Comment