Chương 6646. Trời thay đổi rồi (1)
Chương 6646. Trời thay đổi rồi (1)
Thanh Y Thiên Đế nói: “Thời đại mạt pháp cũng tốt, hôm nay thời đại Khai Nguyên cũng thế, phàm là hạng người trở thành Thiên Đế, không có một ai là dễ chọc.”
“Chờ ngươi về sau có cơ hội thành đế, tự nhiên rõ Thiên Đế chi uy rốt cuộc nặng bao nhiêu.”
Tô Dịch chưa cãi lại.
Mị Mị cô nương là ý tốt nhắc nhở, hắn lại làm sao không rõ, Thiên Đế rất khó giết?
“Đúng rồi, về sau đừng gọi ta cái tên kia nữa!”
Bất thình lình, Thanh Y Thiên Đế truyền âm, trong đôi mắt đẹp lạnh lẽo mang theo một tia bất mãn.
Rất rõ ràng, nàng đối với “Mị Mị cô nương” cái xưng hô này đã nhịn rất lâu!
Tô Dịch không khỏi nghẹn lời.
Đang nói, Thanh Y Thiên Đế khẽ nhíu đôi lông mày thanh tú, “Lão gia hỏa này muốn chạy trốn về hang ổ rồi.”
Hoàng Đình động thiên.
Tổ đình Vô Lượng đế cung.
Ở lúc trận đại chiến này trình diễn, cao thấp Vô Lượng đế cung ngay lập tức bị kinh động.
Không biết bao nhiêu nhân vật thế hệ trước đi ra, hội tụ cùng một chỗ.
Trái lại không phải lo lắng an nguy của tổ sư Văn Thiên Đế, mà là rất kinh ngạc là ai to gan lớn mật như thế, dám ở trên địa bàn bọn họ khai chiến với tổ sư!
“Báo cho đệ tử trong môn, để bọn họ nên làm cái gì thì làm cái đó, không cần ngạc nhiên!”
Chưởng giáo Vô Lượng đế cung giọng điệu tùy ý phân phó một tiếng.
Lúc này có người lĩnh mệnh mà đi.
Sau đó, chưởng giáo cùng một đám lão quái vật ở đây hội tụ cùng một chỗ, vừa uống trà, vừa nói chuyện với nhau.
“Lúc ban đầu, ta cho rằng tổ sư đang đối chiến với một vị Phật môn Thiên Đế, nhưng bây giờ xem ra, rõ ràng không phải.”
“Vậy là ai?”
“Quản hắn là ai, ở Thần Du châu, tổ sư sớm đứng ở thế bất bại, ai tới cũng không khác gì tự rước lấy nhục!”
...
Thế gian Thần Du châu mỗi người cảm thấy bất an, thấp thỏm lo âu, nhưng các lão quái vật Vô Lượng đế cung lại rất thong dong, chuyện trò vui vẻ, căn bản không lo lắng cái gì.
Bởi vì bọn họ đối với tổ sư Văn Thiên Đế có tự tin tuyệt đối, cũng căn bản không lo lắng sẽ xảy ra cái gì ngoài ý muốn.
Đang nói chuyện phiếm, chưởng giáo Vô Lượng đế cung đứng dậy, cười nói: “Đi thôi, chúng ta cùng đi chỗ sơn môn chờ đợi, chuẩn bị nghênh đón tổ sư đại thắng trở về!”
…
Ngoài sơn môn Vô Lượng đế cung.
Chưởng giáo Hồng Hóa Dục cùng một đám lão quái vật đều đứng ở đó, chờ tổ sư Văn Thiên Đế đại thắng trở về.
“Chờ tổ sư trở về, tất nhiên có thể rõ, là tên nào ăn gan hùm mật báo đến Thần Du châu tự rước lấy nhục!”
Có người ánh mắt mang theo chờ mong.
“Chưởng giáo, cần sớm bày tiệc, tẩy trần cho tổ sư hay không?”
Có người dò hỏi.
Nghe vậy, mí mắt Hồng Hóa Dục hung hăng giật giật, nhớ tới một đoạn chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.
Mấy năm trước, trong một trận chiến Nam Cương Già Thiên đại sơn, Hồng Hóa Dục vốn cho rằng có tổ sư ra tay, nhất định có thể bắt sống Tô Dịch.
Vì thế hắn tự mình hạ chỉ, sớm chuẩn bị một bữa tiệc long trọng, còn sắp xếp người đánh trống thổi tiêu.
Nhưng chưa từng nghĩ, tổ sư sau khi trở về, lại hung hăng cho hắn một cái tát!
Chuyện này, sớm thành bóng ma trong lòng Hồng Hóa Dục.
Giờ phút này, mắt thấy có người đề nghị sớm bày tiệc, Hồng Hóa Dục thiếu chút nữa nhịn không được muốn đánh người.
Quả thực không muốn nhắc mà cứ nhắc!
“Không cần, chờ sau khi tổ sư trở về, hỏi chủ ý của tổ sư là được.”
Hồng Hóa Dục trực tiếp từ chối.
Mới nói tới đây, dưới bầu trời nơi cực xa, chợt có một dải cầu vồng chói mắt hiện ra.
Chính là Văn Thiên Đế!
Tinh thần đám người Hồng Hóa Dục đều rung lên, vội bước lên phía trước nghênh giá.
“Các ngươi ở nơi này làm cái gì?”
Nơi xa, Văn Thiên Đế mặt không biểu cảm mở miệng.
Thương thế trên người hắn sớm bị che giấu xuống, chỉ nhìn từ ngoài, vẫn như cũ thể hiện hết phong thái Thiên Đế.
Nói xong, Văn Thiên Đế đã bước ra một bước, đi tới trong sơn môn tổ đình.
Chưởng giáo Hồng Hóa Dục vội vàng cung kính hành lễ, “Hồi bẩm tổ sư, chúng ta đoán chắc tổ sư nhất định có thể đại thắng trở về, cho nên sớm ở đây tiếp giá.”
Lão quái vật khác cũng đều gật đầu: “Đúng vậy!”
Đại thắng trở về?
Nghênh giá?
Đoạn lời này, rơi vào trong tai Văn Thiên Đế, khiến hắn cũng không khỏi ngây người một phen, sau đó sắc mặt biến thành màu đen, tức giận đến mức sắp nổ phổi.
“Khốn kiếp! Ngươi là ngại lão tử mất mặt còn chưa đủ nhiều?”
Sau đó, hắn chợt vung một cái tát ở trên mặt Hồng Hóa Dục.
Bốp!
Cái tát vang dội.
Hồng Hóa Dục đường đường chưởng giáo Vô Lượng đế cung, trực tiếp bị một cái tát đánh bay ra ngoài, gò má sưng đỏ, răng rụng xuống, phát ra tiếng kêu thảm thiết thống khổ, khi đặt mông ngã ngồi xuống đất, đầu hãy còn vang ong ong, nổ đom đóm mắt.
Lão quái vật khác đều trợn tròn mắt.
Tình huống gì vậy?
Tổ sư sao lại tức giận như vậy?
“Còn có các ngươi, lũ mất mặt xấu hổ, cút, cút hết cho lão tử ——!”
Văn Thiên Đế rống lên, ánh mắt cuồn cuộn lửa giận đáng sợ, như muốn chọn người mà nuốt.
Hắn giờ khắc này, là thật sự không kiềm chế được nữa.
Một trận chiến trước đó, nhục nhã cỡ nào, mình hoàn toàn là chạy trối chết.
Thật không dễ gì quay về tông môn, chưa từng nghĩ đám ngu xuẩn này của tông môn lại còn muốn tới nghênh giá, đến chúc mừng mình đại thắng mà về!
Văn Thiên Đế tính tình tốt nữa, cũng tức giận đến sôi lên, ý định giết người cũng đã có.