Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 6655 - Chương 6655. Một Vai Gánh Vác (2)

Chương 6655. Một vai gánh vác (2) Chương 6655. Một vai gánh vác (2)

Ngũ Triệt than thở một tiếng, cười khổ nói: “Để đạo hữu chê cười rồi, trong khoảng thời gian qua, các thế lực cấp Thiên Đế kia mỗi ngày đều sẽ thay phiên đến khiêu chiến, kêu gào muốn khai chiến với chúng ta, chúng ta... Sớm thấy lạ mà không lạ nữa.”

Thấy lạ mà không lạ nữa!

Tô Dịch nhíu mày, lời nói như vậy, phải giấu bao nhiêu cay đắng cùng bất đắc dĩ?

“May mắn, chúng ta vâng theo sư tôn phân phó, án binh bất động, coi như không thấy, bọn hắn cũng không dám chơi thật, mỗi một lần chửi mắng một phen liền rút lui.”

Nụ cười của Ngũ Triệt có chút miễn cưỡng, “Ít nhất, trên dưới Thái Ngô giáo chúng ta trong thời gian ngắn không cần lo lắng chuyện tổ đình thất thủ xảy ra.”

Lão quái vật khác đều đang trầm mặc.

Nhìn ra được, bọn họ đều đã sớm cực kỳ nghẹn khuất, trong lòng mỗi người đều tích tụ tức giận.

Tô Dịch thu hết đáy mắt tất cả cái này, nói: “Chuyện này, giao cho ta đến giải quyết!”

Bên vách núi giữa sườn núi nơi xa, Họa Thanh Y lẳng lặng ngồi ở nơi đó vươn người đứng dậy, duỗi cái lưng mảnh khảnh thật dài, nói: “Cần ta hỗ trợ hay không?”

Tô Dịch lắc đầu: “Không cần.”

Họa Thanh Y ồ một tiếng, lại lần nữa ngồi trở lại.

Tuy phản ứng của Họa Thanh Y làm người ta kỳ quái, đám người Ngũ Triệt sớm đã không để ý được những điều này.

Bọn họ vẻ mặt lo lắng, ùn ùn mở miệng khuyên can.

Đùa cái gì vậy, ở tổ đình Thái Ngô giáo phạm vi ba vạn dặm này đóng quân mấy trăm vị Thiên Quân đến từ thế lực cấp Thiên Đế khác nhau.

Tô Dịch nếu mạo muội xuất hiện, nhất định sẽ trở thành bia ngắm!

Thậm chí, hắn một khi bởi vậy mà bại lộ thân phận, chỉ sợ sẽ đưa tới Thiên Đế tự mình xuống sân!

Nếu như thế, phiền toái liền to lắm!

“Các vị không cần khuyên nữa, việc này chung quy là vì ta dựng lên, để trên dưới Thái Ngô giáo gặp liên lụy, đã khiến trong lòng ta băn khoăn.”

Tô Dịch nghiêm túc nói: “Hôm nay ta đã đến đây, tự nhiên nên trừ lo giải nạn cho các vị!”

Một đoạn lời, khiến đám người Ngũ Triệt cảm xúc phức tạp.

Bọn họ làm sao không rõ, Thái Ngô giáo gặp phải trận sát kiếp này có liên quan với Tô Dịch?

Lại nào sẽ không biết, bởi vì sự kiện này, rất nhiều người của tông môn đều sớm đã ôm sự bất mãn cùng bực tức?

Nếu không phải tổ sư lúc trước tự mình hạ tử lệnh, Ngũ Triệt làm chưởng giáo, cũng không áp chế được các thanh âm bực tức cùng phản kháng kia trong tông môn!

Chẳng qua, cảm xúc thì cảm xúc, Ngũ Triệt vẫn không yên tâm, lại khuyên Tô Dịch đừng hành động thiếu suy nghĩ.

Thấy vậy, Họa Thanh Y chỗ giữa sườn núi nói thẳng: “Đừng dông dài nữa, để hắn đi, trời nếu sụp, ta đến gánh!”

Mọi người ngạc nhiên, nữ nhân này là ai, khẩu khí thật lớn, lấy đâu ra tự tin dám nói ra đoạn lời này?

Tô Dịch thì cười cười, xoay người đi về phía ngoài sơn môn.

Ngũ Triệt thấy vậy, biết cũng không khuyên được nữa, lập tức cắn răng một cái, mở hộ sơn sát trận, để Tô Dịch đi ra ngoài.

...

Ngoài sơn môn.

Mười mấy Thiên Quân đến từ Nam Thiên đạo đình, đang lấy ra bảo vật công kích hộ sơn sát trận của Thái Ngô giáo.

Ai cũng thong dong tự nhiên, rất nhàn nhã.

Bọn họ cũng rõ, cho dù khiêu khích nữa, trên dưới Thái Ngô giáo cũng sẽ chỉ co đầu rút cổ, không dám thò đầu ra.

Cho nên, mới sẽ thả lỏng như vậy, tất cả đều bởi không có sợ hãi.

“Thật nhàm chán, sớm biết Thái Ngô giáo đều là một đám con cháu nhà rùa, ta thà rằng ở tông môn bế quan khổ tu, cũng không đến góp cái náo nhiệt này.”

Một nam tử đồ đen lắc đầu.

Hắn lấy ra một cây chiến mâu đồng xanh, cách không trung công kích ở trên hộ sơn sát trận của Thái Ngô giáo, mỗi một đòn hạ xuống, tựa như vung bút lông phác họa ra một bút tích.

Mà trên hộ sơn sát trận kia, đã hiện ra một hàng chữ:

“Nam Thiên đạo đình Phó Ưng đến đây dạo chơi, vương bát đản Thái Ngô giáo co đầu rút cổ không ra, mất hứng ta, cũng quá vô vị!”

Vừa viết xong, hộ sơn sát trận chợt xuất hiện một thông đạo, một người áo bào xanh từ trong đó đi ra.

Trên không bóng người này, vừa vặn viết hai chữ “Quy súc (rùa rụt cổ - Co đầu rút cổ)”.

Nam tử đồ đen Phó Ưng đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nhịn không được vỗ tay cười to lên, “Diệu! Thật diệu!”

Các người tu đạo Nam Thiên đạo đình nơi xa, cũng cười phá lên theo.

“Không đúng, tên kia không phải người Thái Ngô giáo, hắn... Hắn là Tô Dịch! ?”

Bỗng nhiên, có người kinh hô thành tiếng.

Tiếng cười vang ở đây im bặt, đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Tô Dịch?

Người này sao lại từ tổ đình Thái Ngô giáo đi ra?

Sau đó, các Thiên Quân Nam Thiên đạo đình kia tất cả đều tinh thần rung lên, trong lòng mừng như điên.

Làm Thiên Quân đến từ Nam Thiên đạo đình, trong lòng bọn họ đều biết rõ, lần này tuyên chiến đối với Thái Ngô giáo, mục đích thật sự, thực ra là vì bức bách Tô Dịch xuất hiện.

Mà hôm nay, mục tiêu rốt cuộc xuất hiện!

Không uổng công bọn họ ở Hắc Thủy thiên đô này đau khổ chờ đợi nhiều ngày!

“Mau, truyền tin ra ngoài, nói cho tất cả mọi người, cứ nói Tô Dịch ngay tại tổ đình Thái Ngô giáo này! Bảo bọn họ mau mau đến!”

Có người trầm giọng mở miệng.

Các Thiên Quân Nam Thiên đạo đình này vẫn chưa bị cơn mừng như điên làm váng đầu óc, mà là ngay lập tức hội tụ lại, trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Dù sao, nơi này là tổ đình Thái Ngô giáo, một khi thực đại chiến, bọn họ các Thiên Quân này nhất định không chiếm được bất cứ ưu thế gì.
Bình Luận (0)
Comment