Chương 6670. Áo bào trắng mất đi (2)
Chương 6670. Áo bào trắng mất đi (2)
Có người thì trêu chọc nói: “Ta ngược lại càng hâm mộ Vân sư muội, có Nhạc sư huynh cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố như thế, Vân sư muội về sau ở trong tông môn nhất định một bước lên mây!”
Nhất thời, người khác cũng đều ùn ùn chúc mừng Vân Lưu.
Vân Lưu vội vàng khiêm nhượng, trong lòng lại cực kỳ thoải mái.
Chỗ dựa của nàng ở tông môn chính là Nhạc Khâu, cũng chính là thông qua quan hệ của Nhạc Khâu, mới làm nàng có thể có cơ hội ngăn cản Vân Dung trở thành ngoại môn đệ tử!
“Vân Dung ơi Vân Dung, mặc kệ ngươi muốn như thế nào, ta nhất định sẽ không cho ngươi bất cứ cơ hội nào xoay người!”
Trong lòng Vân Lưu cười lạnh.
Nàng và Vân Dung là đồng tộc, nhưng từ nhỏ đã không hợp nhau, thế như nước lửa!
Lầu các chữ Thiên số một.
“Văn tiên sinh, ngài chẳng lẽ hoài nghi khách nhân lầu các chữ Thiên số chín thân phận có vấn đề?”
La Vân An giật mình mở miệng.
Hắn mặc một bộ áo bào vàng, tướng mạo đường đường, chính là đại đệ tử chưởng giáo Thần Khung kiếm tông, tu vi Thiên Quân Ngộ Huyền giai.
Ở Nam Minh châu cũng là tiếng tăm lừng lẫy.
Mà chiếc Long Cốt Giới Thuyền này dưới chân, chính là “La thị cổ tộc” sau lưng hắn sở hữu.
Tự nhiên, hắn cũng chính là thiếu chủ chiếc thuyền này.
“Chỉ là hoài nghi mà thôi.”
Trên chỗ ngồi ở một bên, một thư sinh trung niên gầy gò ngồi đó, mặc áo xám, tướng mạo bình thường, đang uống trà.
Nhưng La Vân An lại không dám khinh thường vị “Văn tiên sinh” lai lịch thần bí này.
Ở lần này khi tới Nam Hải, sư tôn hắn chưởng giáo Thần Khung kiếm tông từng chuyên môn dặn dò, vô luận như thế nào cũng phải lấy kính ý cùng lễ tiết lớn nhất đi đối đãi Văn tiên sinh.
Nếu dám có một tia chậm trễ, sư tôn tuyệt không tha cho hắn!
Một gã “Văn tiên sinh” như vậy, bảo La Vân An làm sao dám chậm trễ?
Mà ở trước đó nói chuyện phiếm, Văn tiên sinh đột nhiên nói đến, khách nhân kia vừa rồi vào ở lầu các chữ Thiên số chín, thân phận nghi ngờ có cổ quái.
Cái này tự nhiên dẫn tới La Vân An coi trọng!
“Văn tiên sinh, ta đã phái người điều tra, khách nhân chữ Thiên số chín kia tự xưng tên ‘Mạch Hàn Y’, không biết lai lịch thế nào.”
La Vân An nhanh chóng nói: “Chỉ biết là Mạch Hàn Y này sở dĩ có thể vào ở lầu các chữ Thiên số chín, là vì tham gia một hội đấu giá của Linh Hòa thành, hắn lấy giá trên trời hai mươi khối tiền Mệnh Ngọc, đấu giá được một danh ngạch vào ở lầu các chữ Thiên số chín.”
Dừng một chút, La Vân An tiếp tục nói: “Về phần nữ tử bên cạnh Mạch Hàn Y này, trái lại không có gì đặc biệt, tên là Vân Dung, chính là một người dẫn đường quanh năm ở Linh Hòa thành kiếm ăn.”
“Nghe nói nữ tử này chỉ thiếu một cái khảo hạch, liền có thể đạt được gia phả, trở thành một ngoại môn đệ tử của Xích Diên đạo đình.”
La Vân An nói xong, chủ động nhắc tới, “Nếu ngài không yên tâm, ta liền phái người đi thử một chút, xem có thể tra ra gốc gác Mạch Hàn Y kia hay không!”
Văn tiên sinh lắc đầu: “Không ổn, vậy sẽ đả thảo kinh xà, khiến Mạch Hàn Y kia nhằm vào ngươi.”
La Vân An nhíu mày, “Vậy nên làm cái gì bây giờ...”
Ngay lúc này, có tùy tùng ở ngoài lầu các bẩm báo, nói ngoại môn đệ tử Xích Diên đạo đình Nhạc Khâu đến bái phỏng.
La Vân An không chút nghĩ ngợi, đang muốn từ chối, Văn tiên sinh đã nhẹ nhàng nói: “Xích Diên đạo đình? Thật đúng là khéo, cơ hội không phải đã tới rồi?”
La Vân An ngẩn ra, sau đó cũng hiểu ra, cười xoay người, hướng bên ngoài lầu các phân phó: “Mau mau mời Nhạc Khâu vào!”
...
Long Cốt Giới Thuyền cực lớn, trên thuyền còn có phố ngõ cùng cửa hàng, san sát nối tiếp nhau, rất náo nhiệt.
Chào hàng trong cửa hàng, đều là đặc sản đến từ trời nam biển bắc, chưa nói tới đắt đỏ bao nhiêu, thắng ở hiếm lạ.
Vân Dung đang đi dạo phố, mua rất nhiều vật phẩm hiếm lạ, có đồ ăn, mặc, đeo, dùng...
Rực rỡ muôn màu.
Một khối tiền Mệnh Ngọc, đã đủ mua rất nhiều vật phẩm.
Vân Dung vẫn luôn sống rất túng quẫn cùng nghèo khó, toàn bộ tiền tài hầu như đều dùng ở trên tu hành, mỗi một miếng Vĩnh Hằng Tinh Kim đều hận không thể bẻ thành hai khối để dùng.
Còn chưa bao giờ tiêu tiền như nước chảy giống hôm nay.
Nhưng, Vân Dung tuyệt không tiêu tiền như nước, phàm là vật phẩm được nàng nhìn trúng, nàng đều so sánh giá hàng mấy nhà, mặc cả rất nhiều với chủ tiệm.
Đến bây giờ, một đồng tiền Mệnh Ngọc vừa mới dùng không đến một nửa.
Chẳng qua, Vân Dung không tính giữ lại cho mình, mà là tính tiêu hết, mang các vật phẩm đã lựa chọn kỹ càng kia, tất cả đều mang về giao cho vị tiền bối kia.
Về phần chính nàng, thì không tính giữ lại một món nào.
Làm người tích phúc.
Trên đường tu hành, càng tuân thủ nghiêm ngặt bản tâm, khi gặp được quý nhân, tuyệt đối không thể bị tiền tài che mắt tâm trí.
Vân Dung tự nghĩ hôm nay cũng chưa giúp Tô Dịch bao nhiêu, nếu nhận lấy tiền Mệnh Ngọc, lương tâm cũng không qua được.
Ngược lại tiêu dùng mua hết, mua thành đủ loại vật phẩm hiếm lạ, đưa cho vị tiền bối đó, khiến nàng cảm thấy cao hứng từ đáy lòng.
Lúc này, nàng đang chọn cho Tô Dịch một bộ áo bào trắng như tuyết.
Áo bào do tơ Huyễn Vân Băng Tàm dệt thành, chế tác áo bào chính là đại sư “Vụ Linh tộc” cực kỳ nổi tiếng Nam Hải.
Áo bào có các loại diệu dụng, như là tránh bụi, tránh gió, bích hỏa, an thần, thanh tâm vân vân.
Chỉ là giá trị không hề nhỏ, cần ước chừng ba ngàn khối Vĩnh Hằng Tinh Kim.