Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 6672 - Chương 6672. Tất Cả Đều Kinh, Câm Như Hến (2)

Chương 6672. Tất cả đều kinh, câm như hến (2) Chương 6672. Tất cả đều kinh, câm như hến (2)

Tô Dịch ồ một tiếng, “Hy vọng như thế, nói cho ta biết, người bắt đi Vân Dung ở nơi nào.”

Hộ vệ áo bào đen lập tức báo ra một địa chỉ.

Tô Dịch lặng yên xoay người mà đi.

Thẳng đến khi bóng người hắn biến mất, hộ vệ áo bào đen không tự kìm hãm được thở hắt ra một hơi, lòng còn sợ hãi.

Người trẻ tuổi áo bào xanh tên “Mạch Hàn Y” kia rõ ràng trên người không có lấy một chút uy thế, không khác gì người bình thường.

Nhưng cũng không biết vì sao, lại khiến hắn cảm nhận được một loại uy áp khủng bố vô cùng, tâm cảnh áp lực, gần như hít thở không thông.

Thẳng đến giờ phút này, hộ vệ áo bào đen mới chợt phát hiện, áo bào trên người mình đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm.

“Quả nhiên, phàm là khách nhân có thể ở lại phòng chữ Thiên, sẽ không có một nhân vật nào tầm thường.”

Hộ vệ áo bào đen thầm than.

Hắn vội vàng đi.

...

Trong một căn phòng đèn đuốc sáng trưng.

Nhạc Khâu áo lam dáng vẻ nhàn nhã ngồi ở nơi đó, trong tay bưng một chén trà, bốc khói nghi ngút.

Đám người ngoại môn đệ tử Xích Diên đạo đình Vân Lưu, Bành Sơn Kỳ, Mục Lô, phân biệt đứng ở hai bên.

Mà ở trung ương phòng, Vân Dung ngồi bệt nơi đó, tóc tai bù xù, gò má sưng đỏ, vẻ mặt sầu thảm muốn chết.

“Vân Dung, ngươi biết tội chưa?”

Nhạc Khâu vẻ mặt lạnh lẽo.

Vân Dung ánh mắt ngơ ngẩn, run giọng nói: “Nhạc sư huynh, ta... Ta làm sao?”

Nhạc Khâu hừ lạnh một tiếng.

Bành Sơn Kỳ ở bên lập tức đứng ra, ánh mắt nghiêm khắc nói: “Còn dám mạnh miệng! Ngươi một tiện tỳ, lấy đâu ra tiền Mệnh Ngọc?”

Nói xong, hắn vung tay, ‘Ào’ một tiếng, đủ loại bảo vật rơi đầy đất, chồng chất một tầng thật dày.

Những thứ này, đều là hàng hóa hiếm lạ đến từ trời nam biển bắc, chính là Vân Dung lúc trước mua ở trên phố xá, vốn định mang về cho Tô Dịch.

“Ngươi một ngoại môn đệ tử còn chưa đạt được tông môn gia phả, lấy đâu ra tiền Mệnh Ngọc dám tiêu xài như thế! ?”

Bành Sơn Kỳ lớn tiếng chất vấn, ánh mắt dọa người.

Ngoại môn đệ tử khác nhìn bảo vật rực rỡ muôn màu kia chồng chất thật dày trên đất, mắt cũng có chút đỏ lên, sinh ra đố kỵ cùng lòng tham.

Làm ngoại môn đệ tử Xích Diên đạo đình, bọn họ đều còn chưa đặt chân Vĩnh Hằng đạo đồ, nào từng thấy nhiều bảo vật có thể thỏa mãn nhu cầu của Vĩnh Hằng cảnh như vậy?

Mà trong lòng Vân Dung thì vô cùng ủy khuất cùng phẫn nộ, giải thích: “Những thứ này đều là Mạch tiền bối tặng cho, mà ta chỉ là cống hiến sức lực cho hắn...”

“Câm miệng!”

Vân Lưu đi lên trước, vô cùng đau đớn nói: “A Dung, chúng ta đều đã điều tra xong, người tên Mạch Hàn Y kia trong miệng ngươi, thân phận rất có vấn đề, là một kẻ xấu rắp tâm hại người!”

“Mà ngươi... Vì ham vinh hoa phú quý, không tiếc phản bội tông môn, đầu phục kẻ xấu kia! Đến bây giờ, ngươi còn mạnh miệng, nhất định cứ phải cần chúng ta dụng hình đối với ngươi?”

Phản bội tông môn?

Đu bám kẻ xấu?

Đầu óc Vân Dung cũng ngẩn ra, mình từ khi nào từng làm chuyện này?

“Các ngươi... Các ngươi ngậm máu phun người!”

Vân Dung trợn mắt muốn nứt, tức giận đến cả người run rẩy, “Ta chưa bao giờ phản bội tông môn, không có! !”

Phành!

Bành Sơn Kỳ tiến lên, một cước đá Vân Dung ngã xuống đất.

Sau đó, hắn giẫm lên đầu Vân Dung, giọng điệu lạnh như băng, “Vân Dung, ngươi nếu thức thời, chúng ta tự sẽ cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội!”

Nói xong, hắn lấy ra một cái bình ngọc, “Đợi lúc ngươi trở về, pha một ấm trà cho Mạch Hàn Y kia, mang nước suối trong bình ngọc rót vào là được.”

“Nhớ kỹ, nhất định phải để Mạch Hàn Y uống, nếu để hắn phát hiện... Cho dù Mạch Hàn Y tha cho ngươi, chúng ta cũng không tha cho ngươi!”

Vân Dung chợt hiểu, cái gì tội lỗi, cái gì phản bội, hết thảy đều là giả.

Mục đích thật sự của đám đồng môn này, là muốn đối phó Mạch Hàn Y tiền bối! !

“Mạch Hàn Y kia quả thực có vấn đề, Vân Dung, cơ hội lấy công chuộc tội thuộc về ngươi tới rồi.”

Nhạc Khâu trước sau ngồi ở ghế dựa thản nhiên mở miệng, “Việc thành, ta không chỉ sẽ mở một mặt lưới, còn có thể hứa hẹn cho ngươi một danh ngạch ngoại môn đệ tử!”

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Vân Dung bị Bành Sơn Kỳ giẫm dưới chân, đang chờ đợi câu trả lời của nàng.

Vân Dung gian nan giương mắt, nhìn chằm chằm Nhạc Khâu, nói từng chữ một: “Ta dù có chết, cũng sẽ không đáp ứng! !”

Trong đôi mắt Bành Sơn Kỳ chợt hiện lên một phần khí chất thô bạo, “Vậy đừng có trách chúng ta không khách khí!”

Hắn chợt cúi người, lập tức túm tóc Vân Dung, xách cả người nàng lên, sau đó cạy miệng của nàng, “Mục Lô sư đệ, tới lượt ngươi rồi!”

“Đừng sợ, đan dược này rất ngọt.”

Mục Lô ở bên cười tủm tỉm lấy ra một viên đan dược, nhét vào trong miệng Vân Dung.

Vân Dung hoảng sợ, liều mạng giãy dụa.

Nhưng lại có ích gì.

Vân Lưu cách đó không xa thu hết vào mắt tất cả cái này, trong lòng thống khoái cùng đắc ý nói không nên lời.

Ai bảo ngươi tiện tỳ này ở lầu các chữ Thiên số chín, đức không xứng vị, xứng đáng chịu khổ vậy!

Ngoại môn đệ tử khác nhìn tất cả cái này, vẻ mặt tự nhiên.

Không ai cảm giác có chút nào không đúng.

Bởi vì ở trong lòng bọn họ, chưa bao giờ coi Vân Dung là đồng môn.

Nhưng một chớp mắt này, cửa lớn căn phòng đèn đuốc sáng trưng này lại lặng yên tan vỡ, hóa thành vô số bột phấn tiêu tán.
Bình Luận (0)
Comment