Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 6678 - Chương 6678. Phía Sau Tấm Màn Thần Bí (2)

Chương 6678. Phía sau tấm màn thần bí (2) Chương 6678. Phía sau tấm màn thần bí (2)

Một cảnh tượng này tuy mơ hồ, nhưng Tô Dịch vẫn liếc một cái đã nhận ra, một bóng người trong đó, rõ ràng là Khô Huyền Thiên Đế!

Hắn cùng một người khác tựa như bị nhốt ở trên một phế tích quỷ dị thần bí nào đó, chỉ có thể trốn ở trong một đóa hoa sen màu máu.

Nữ tử áo xanh lục khép lòng bàn tay, một cảnh tượng này nhất thời tiêu tán.

Sau đó, nàng cười nói: “Bây giờ, ngươi có thể tin rồi? Ta trái lại cũng không ngại lộ ra thêm một ít tin tức, Khô Huyền lão nhi hôm nay tình cảnh rất không chịu nổi, đã không khác gì thú nhốt trong lồng, có thể gặp nạn bất cứ lúc nào.”

Tô Dịch tin tưởng, đối phương hẳn là không nói dối.

Nếu không phải Khô Huyền Thiên Đế bị nhốt, sao có thể không liên hệ được?

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

Tô Dịch hỏi.

Tam Thế Phật?

Không giống.

Đây không phải phong cách làm việc của con lừa trọc kia.

Tô Dịch nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng chỉ cân nhắc ra mấy đối tượng đáng giá hoài nghi.

“Thân phận của ta, ngươi về sau tự sẽ rõ.”

Nữ tử áo xanh lục nói: “Bây giờ, chỉ xem ngươi đáp ứng một vụ giao dịch này hay không.”

Tô Dịch không cần nghĩ ngợi nói ngay: “Có thể, chỉ cần bản tôn ngươi xuất hiện, ta lập tức giao cho ngươi Túc Mệnh Đỉnh.”

Nữ tử áo xanh lục cười lên, “Muốn nhân cơ hội bắt ta? Cũng đúng, có Thanh Y Thiên Đế hỗ trợ, thực sự có thể khiến ngươi giết ta một cái không kịp trở tay.”

Tô Dịch nhíu mày, kẻ này không đơn giản nha, ngay cả chuyện này thế mà cũng biết!

Mà lúc này, nữ tử áo xanh lục thu liễm nụ cười, bình tĩnh nói: “Ta đếm ba tiếng, ngươi nếu không đáp ứng, liền không có cơ hội làm giao dịch với ta nữa, một.”

“Hai.”

Còn chưa chờ đếm xong, Tô Dịch trực tiếp lấy ra Túc Mệnh Đỉnh, vứt cho nữ tử áo xanh lục, “Bây giờ, tới ngươi nói cho ta biết đáp án rồi.”

Nữ tử áo xanh lục tay nâng Túc Mệnh Đỉnh, cười nói: “Ta sẽ mang đáp án để lại trong trí nhớ của tiểu cô nương tên Vân Dung kia.”

Tô Dịch nói: “Ta làm sao tin tưởng, đáp án ngươi cho là thật?”

Nữ tử áo xanh lục thản nhiên nói: “Ta lại làm sao xác định, ngươi không gian lận trong Túc Mệnh Đỉnh này?”

Hai người đối chọi gay gắt, đều không tin được đối phương.

Cuối cùng, Tô Dịch cười cười, “Cũng được, vậy cược một phen! Nếu ngươi gạt ta, về sau chờ lúc ta bắt được ngươi, nhất định khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong.”

Giọng điệu rất tùy ý.

Nữ tử áo xanh lục thì nhịn không được cười lên, “Không ngờ, ngươi một vị kiếm tu như vậy, thế mà cũng học được dọa người rồi.”

Nói xong, nàng nâng tay ném, Túc Mệnh Đỉnh hóa thành một đạo hào quang xé gió mà đi.

Tô Dịch chưa ngăn cản.

Cũng chưa nhân cơ hội làm cái gì.

Đối phương đã dám làm như thế, tất nhiên sớm có chuẩn bị.

“Tự giải quyết cho tốt!”

Tô Dịch liếc nữ tử áo xanh lục một cái, xoay người rời khỏi phố xá này.

“Tô Dịch, cái này có tính ngươi thỏa hiệp cúi đầu với ta hay không?”

Đột nhiên, nữ tử áo xanh lục hỏi.

Tô Dịch cũng không quay đầu lại, “Thắng bại chưa định, đừng đắc ý quên đi tất cả.”

Nữ tử áo xanh lục cười to.

Ngay sau đó, mọi thứ trên phố xá này khôi phục lại.

Toàn bộ người đi đường dại ra ở đó, tất cả đều như ở trong mộng mới tỉnh, ai cũng biến sắc hẳn.

Sau đó, toàn bộ phố xá trở nên hỗn loạn.

Mà nữ tử áo xanh lục kia thì ngồi bệt ở trên mặt đất, ánh mắt ngơ ngẩn nói: “Vừa rồi... Vừa rồi xảy ra cái gì?”

Tô Dịch sớm từ ngay đầu tiên đã chú ý tới, lực lượng quỷ dị kia tựa như tấm lưới lớn bao trùm ở trên phố xá, đã lặng yên gian tiêu tán.

Nhưng, hắn không để ý những thứ này.

Ngay lập tức tìm được Vân Dung, nói ra mục đích sưu hồn của mình.

Vân Dung không cần nghĩ ngợi liền đáp ứng.

Rất nhanh, Tô Dịch quả nhiên phát hiện, ở trong trí nhớ của Vân Dung để lại một cái ấn ký cổ quái.

Trong ấn ký ghi lại một đoạn lời.

“Ta biết Túc Mệnh Đỉnh bị ngươi động tay động chân, lại nào nói sẽ cho ngươi tung tích của Khô Huyền Thiên Đế?”

“Chẳng qua, chỉ cần Túc Mệnh Đỉnh rơi vào trong tay ta, đã là đủ rồi.”

“Tô Dịch, ngươi nếu thành tâm muốn biết tung tích Khô Huyền Thiên Đế, ngay tại nửa tháng sau, tới Nam Hải Túy Tinh thành, ta ở nơi đó chờ ngươi.”

“Nhớ kỹ, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, tin hay không, đi cùng không đi, dựa hết vào chính ngươi quyết đoán.”

Xem xong, Tô Dịch vẻ mặt bình thản, vẫn chưa tức giận.

Hắn sớm đoán trước được, đối phương tuyệt đối sẽ không dễ dàng như thế đưa ra đáp án thật sự, tự nhiên sẽ không bởi vậy mà tức giận.

“Muốn dùng tung tích Khô Huyền Thiên Đế làm mồi, dắt mũi ta đi?”

Trong lòng Tô Dịch khẽ lẩm bẩm, “Vậy cũng phải xem xem ngươi có loại bản lãnh này hay không.”

Cùng lúc đó ――

Trong một mảng hải vực cách chiếc Long Cốt Giới Thuyền này cực xa xôi.

Bóng đêm như mực, sóng biển cuồn cuộn như sấm rền.

Một con thuyền cô độc trôi nổi ở trong sóng triều ngập trời.

Trên con thuyền cô đơn, có một nam tử đầu đội nón ngồi.

Đột nhiên, hắn vươn người đứng dậy, nhìn về phía xa.

Dưới bầu trời nơi xa, một đạo hào quang rít gào lao đến.

Đó là một trung niên gầy gò tướng mạo tầm thường, tựa như văn sĩ.

Nếu La Vân An nhìn thấy, nhất định sẽ nhận ra, văn sĩ trung niên là “Văn tiên sinh” !

Lúc này, Văn tiên sinh na di không gian, lao về phía một con thuyền cô độc kia.
Bình Luận (0)
Comment