Chương 6816. Hắn một mình đi về phía bóng tối (2)
Chương 6816. Hắn một mình đi về phía bóng tối (2)
Tồn tại cường đại nữa, khi mất đi thực lực đỉnh phong nhất ngày xưa, chung quy cũng sẽ có một ngày “rồng vây nước cạn”.
Con đường đại đạo, quả nhiên là từng bước khó khăn, một ý nghĩ sai thì hỏng hết, liền thành mối hận thiên cổ!
Vạn Kiếp Đế Quân biết rõ, chính là một khắc đó ý nghĩ hợp tác với Tam Thế Phật xuất hiện, trận sát kiếp này đã chôn xuống mầm tai họa.
Cái này gọi là “Ám liệt (vết nứt ngầm)” .
Một người đạo tâm cứng cỏi nữa, mạnh nữa, một khi xuất hiện vết nứt, sẽ như núi tuyết lớn.
Đứng càng cao, nhất định ngã càng thảm!
Một chớp mắt này, Vạn Kiếp Đế Quân đột nhiên nhìn một lần Tô Dịch nơi xa một mình đứng ngạo nghễ ở trong bóng đêm vạn cổ.
Vạn cổ hắc ám, sáng bởi một ngọn đèn.
Trên đường tu hành của kiếm tu này, phải kiên định cỡ nào đối với đại đạo của mình, mới có thể có được khí tượng quang minh như thế?
Ầm! !
Bình bát màu đen đột ngột trấn áp chém giết, vô tận phạm hỏa xây dựng ra cảnh tượng Bát Bộ Phù Đồ, nháy mắt mang toàn thân Vạn Kiếp Đế Quân bao phủ trong đó.
Tinh thần Hồng Linh rung lên.
Vạn Kiếp Đế Quân đã chạy trời không khỏi nắng!
Nhưng ở một chớp mắt này, vẻ mặt Vạn Kiếp Đế Quân lại trở nên vô cùng bình tĩnh.
Hắn nâng tay phải, nâng hờ hướng trời.
Trên bóng người cao gầy vĩ ngạn kia nở rộ ra một dao động hủy diệt không cách nào hình dung.
“Trên trời dưới đất này có biết, ta cũng từng tao nhã cái thế, ngạo tuyệt quần luân...”
Vạn Kiếp Đế Quân khẽ nói, “Cho dù chết, cũng không thể để người ta khinh thường...”
Ầm!
Thân thể hắn ầm ầm thiêu đốt.
Tay phải nâng lên ở không trung, như chống đỡ một ngọn núi lớn lực lượng tai kiếp ngưng tụ thành, thế mà chặn được bình bát màu đen trấn áp chém giết tới!
Con ngươi Tam Thế Phật co rút lại.
Khuôn mặt Hồng Linh đột nhiên biến sắc.
Hai người hầu như là cùng lúc, hướng về nơi xa tránh lui.
Ầm ——
Thân thể Vạn Kiếp Đế Quân chợt hóa thành vô tận kiếp quang, xé rách bầu trời, khuếch tán thập phương.
Một đòn cỡ đó, làm cả Vạn Kiếp Cấm Địa ầm ầm rung chuyển mạnh.
Không biết bao nhiêu núi cao ầm ầm sụp đổ, mặt đất đều đang trầm luân.
Tuy Tam Thế Phật và Hồng Linh ngay lập tức đã tránh lui xa xa, vẫn như cũ gặp phải trùng kích đáng sợ.
Hồng Linh đạo thể tổn hại, trong miệng ho ra máu.
Tam Thế Phật tốt hơn một chút, nhưng cũng bị một đòn này đánh bay, bóng người lảo đảo, rất chật vật.
“Đáng tiếc.”
Trong thiên địa kia, lực lượng hủy diệt càn quét, Vạn Kiếp Đế Quân than khẽ.
Hắn đạo thể đã hủy, chỉ còn lại một luồng tàn hồn, tựa như nến tàn lay động trong gió, có thể tiêu tán bất cứ lúc nào.
Một khắc này, hắn không để ý tới bất luận kẻ nào nữa, ánh mắt nhìn về phía Vô Đạo Cấm Khu nơi xa.
Rất lâu trước kia, hắn từng lập chí nguyện to lớn, muốn giết ra Vạn Kiếp Chi Uyên, quân lâm phía trên dòng sông vận mệnh, lấy tất cả mệnh kiếp lực bản thân nắm giữ, mở quy tắc trật tự mới cho thiên hạ.
Muốn khiến tất cả sinh linh đều bị ước thúc, không thể tùy ý làm bừa, nếu không ắt gặp mệnh kiếp!
Muốn khiến toàn bộ người tu đạo rõ, kiếp số tựa như thiết luật không thể đụng vào trên con đường tu hành!
Muốn khiến...
Đáng tiếc, theo một lão hòa thượng đến, cản trở con đường của hắn.
Lão hòa thượng lòng có đại từ bi, không đành lòng thiên hạ liên tục xảy ra tai kiếp, sinh linh đồ thán, cho nên thân mang thiền tâm không sợ hãi “Ta không vào địa ngục ai vào địa ngục”, lựa chọn lấy bản thân trấn áp Vạn Kiếp Chi Uyên!
Lão hòa thượng kia, đó là Vô Tịch Phật.
Một cao tăng đắc đạo thật sự.
Vì thế một hồi đại đạo tranh phong kéo dài thiên cổ, cứ thế kéo xuống màn che.
Mà nay nhìn lại đủ thứ ngày xưa, trong lòng Vạn Kiếp Đế Quân đã không có bất cứ thù hận cùng bất mãn gì, ngược lại có chút hoài niệm.
Hoài niệm thời gian đại đạo tranh phong với Vô Tịch Phật.
Có thể cùng y trở thành kẻ địch đại đạo, may mắn, cũng bất hạnh!
Mà sau đó, Vạn Kiếp Đế Quân đột nhiên nhớ tới một thư sinh.
Thư sinh đó cầm kiếm mà đi, tiêu sái phong lưu, một người một kiếm, đã hoành hành Vạn Kiếp Cấm Khu, ở dưới mí mắt của hắn cùng Vô Tịch Phật mang đi Mệnh Thư.
Thư sinh kia, tên là Tiêu Tiển.
Lúc gần đi, hắn chỉ nói một câu: “Đại đạo có địch, may mắn cỡ nào! Tiêu mỗ chúc hai vị đạo phân cao thấp, trước sau vẹn toàn.”
Lúc ấy, Vạn Kiếp Đế Quân cười nhạt.
Đạo phân cao thấp, hắn tán thành.
Trước sau vẹn toàn, si tâm vọng tưởng!
Mà nay nhớ lại, lại thưởng thức ra hương vị khác biệt.
“Hối hận sao?”
Trong lặng yên, một thanh âm lạnh nhạt vang lên.
Nơi cực xa, Tam Thế Phật cùng Hồng Linh nheo đôi mắt, nhìn thấy Tô Dịch đứng ngạo nghễ dưới bầu trời ở trong bóng đêm vô tận kia, ở lúc này lặng yên mở đôi mắt.
Trên bóng người tuấn tú kia dâng lên hào quang đại đạo khó có thể nói thành lời, không lấp lánh chói mắt nữa, lại cho người ta cảm giác siêu nhiên “viên mãn vô lậu, không chê vào đâu được”.
Giống như, vạn cổ hắc ám kia bị hắn giẫm ở dưới chân, tất cả đại đạo đều thần phục ở trước người!
Căn bản không cần nghĩ, Tô Dịch đã phá cảnh thành công, niết bàn giữa sinh tử, ở trong bóng đêm vạn cổ chứng đạo!
Một cảm xúc phức tạp nói không nên lời, phập phồng, nhấc lên gợn sóng ở trong lòng Tam Thế Phật, phá lệ có chút thất thố.