Chương 6837. Tán phiếm luận địa. Chúng sinh cùng ta (1)
Chương 6837. Tán phiếm luận địa. Chúng sinh cùng ta (1)
Cho nên một ít cái gọi là việc thiện, ngược lại không có khả năng theo ý nguyện của mình đi xảy ra.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Dưới chân Tô Dịch có thêm một ít bầu rượu rỗng.
Mà trong đại điện, bầu không khí yên tĩnh kia đột nhiên bị một thanh âm khàn khàn trầm thấp đánh vỡ:
“Tô đạo hữu, ta... Đã hiểu dụng tâm của ngươi...”
Đây là tiếng của Vạn Kiếp Đế Quân.
Tô Dịch lặng yên đứng lên, xoay người nhìn về phía trong đại điện.
Trong ánh đèn lay động, Vạn Kiếp Đế Quân ngồi ở trên mặt đất, mất hồn mất vía, trong vẻ mặt tràn đầy thê lương cùng cay đắng.
Hiển nhiên, hắn đã biết được tất cả.
Tô Dịch mím môi, một lần nữa đi vào đại điện.
“Ta không ngờ, đã trải qua những chuyện này, ngươi... Thế mà còn có thể lựa chọn cho ta một cơ hội sống sót...”
Vạn Kiếp Đế Quân lẩm bẩm, “Ta... Đáng chết cỡ nào! Tài gì đức gì khiến đạo hữu không tính toán hiềm khích trước đó... Cứu ta...”
Vị truyền kỳ từng đánh vỡ gông xiềng vận mệnh này, giờ phút này đã bi thương muốn chết, đuôi lông mày khóe mắt tràn đầy hối hận, cay đắng cùng phẫn hận.
Đó là hận đối với bản tôn của hắn.
Cũng đã giằng co với Vô Tịch Phật thiên cổ năm tháng, lại trượt chân một cái thành thiên cổ hận!
Tô Dịch ngồi xổm xuống, đôi mắt chăm chú nhìn Vạn Kiếp Đế Quân, nói: “Vô Tịch Phật còn sống, giống với ngươi, cũng là thân thể tính linh, ngươi... Muốn cùng hắn tiếp tục tranh phong trên đại đạo hay không?”
Vạn Kiếp Đế Quân chấn động cả người, đôi mắt tỏa sáng, “Lão hòa thượng còn sống? !”
Tô Dịch gật gật đầu, nghiêm túc nói: “Hắn là cao tăng Phật môn, có lẽ có thể hóa giải thống khổ cùng phiền muộn trong lòng ngươi.”
Vạn Kiếp Đế Quân cười lên, ngửa mặt lên trời cười to.
Khuôn mặt hắn tỏa sáng thần thái, từ trên mặt đất đứng dậy, nói: “Lão hòa thượng còn sống, với ta mà nói, đã là an ủi rất lớn!”
Sau đó, hắn xoay người nhìn về phía Tô Dịch, “Đủ rồi, đã đủ rồi, ta à, chết cũng không tiếc!”
Tô Dịch khẽ biến sắc, đang muốn nói gì.
Vạn Kiếp Đế Quân đã lắc đầu ngắt lời, “Đã làm sai chuyện, sẽ vì thế trả giá đắt! Ta nếu lựa chọn tiếp tục đi giằng co với lão hòa thượng... A, hắn cho dù không cười ta, bản thân ta cũng sẽ cười chính mình!”
Hắn thở phào nhẹ nhõm thật dài, “Việc sinh tử, chưa đáng nói gì, duy chỉ lòng có ma trái (trái: món nợ), mới khiến người chết cũng khó nguôi ngoai!”
“Đạo hữu, ta đời này chưa bao giờ bội phục bất luận kẻ nào, duy chỉ có một mình ngươi, đáng giá ta kính trọng!”
“Quen biết một hồi với đạo hữu, may mắn lớn của đời người, còn xin nhận ta một bái!”
Vạn Kiếp Đế Quân chắp hai tay, hướng về Tô Dịch hành một đại lễ, “Cũng xin đạo hữu đừng khuyên nữa!”
Từng chữ một, kích động như phong lôi, quyết tuyệt như lời thề, vang vọng đại điện, quanh quẩn thật lâu.
Khi một người đã quyết tuyệt muốn chịu chết, trên trời dưới đất này, ai có thể khuyên người đó quay đầu?
Tô Dịch ngay lập tức nghĩ tới Vô Tịch Phật.
Nhưng giống như nhìn thấu tâm tư của Tô Dịch, Vạn Kiếp Đế Quân lắc đầu nói: “Không bằng không gặp, cũng... Không mặt mũi nào gặp lại.”
Tô Dịch nhất thời trầm mặc.
Vạn Kiếp Đế Quân đột nhiên cười nói: “Đạo hữu, thừa dịp rảnh rỗi, ngươi ta luận đạo một hồi như thế nào?”
Tô Dịch nói: “Nói chuyện gì?”
Vạn Kiếp Đế Quân chỉ chỉ bầu trời ngoài đại điện, “Đàm thiên” .
Lại chỉ chỉ mặt đất dưới chân, “Luận địa” .
Cuối cùng, hắn chỉ ngực mình, “Nói chúng sinh như ta.”
Tô Dịch suy nghĩ một chút, “Mời.”
Hắn khoanh chân ngồi xuống đất.
Vạn Kiếp Đế Quân theo đó ngồi ở đối diện, nhẹ nhàng nói: “Ở trong mắt đạo hữu, cái gì gọi là thiên đạo?”
Vừa mở miệng, đã muốn nói bản chất của “thiên đạo”.
Tô Dịch lấy ra bầu rượu, uống một ngụm, cho ra đáp án của bản thân, “Thiên đạo vô hình, vô danh, cố gọi tên viết ‘đạo’, đạo chi sở sinh, hỗn độn chi bản, quy tắc sở tại, hiển hóa vạn tượng, sinh tử luân chuyển, vạn vật khô vinh...”
Một đoạn lời, khi nói ra, tựa như nói toạc một đường “thiên cơ”, bầu không khí cả tòa đại điện lặng yên biến đổi.
Ở chỗ sâu trong bầu trời ngoài đại điện, vốn có vô số tai kiếp quy tắc giống như thiên hà vỡ đê trút xuống.
Khi Tô Dịch bắt đầu nói “thiên đạo”, các tai kiếp quy tắc kia tựa như chịu kinh hãi rất lớn, thế mà quỷ dị lâm vào trong yên lặng, không nhúc nhích.
Toàn bộ Vạn Kiếp Cấm Địa lập tức trở nên im ắng.
Hơn nữa, theo thanh âm Tô Dịch không ngừng vang lên, trong Vạn Kiếp Cấm Địa này bắt đầu xuất hiện các loại dị tượng kỳ diệu không thể tưởng tượng.
Có luân hồi diễn hóa thành U Minh chi giới, có lục đạo luân chuyển, hoàng tuyền lộ dẫn, bỉ ngạn hoa khai, khổ hải chìm nổi, trên đài chuyển sinh sinh tử luân phiên, dưới cầu Nại Hà Vong Xuyên chảy mãi...
Có đại khư thần bí chìm nổi, như ẩn như hiện, đoạn số mệnh, cấm nhân quả...
Có các loại thiên đạo sắc lệnh hóa thành chu hư quy tắc, suy diễn đủ loại bí ẩn đại đạo không thể tưởng tượng...
Trong Vạn Kiếp Cấm Địa này, giống như theo thanh âm của Tô Dịch, diễn hóa ra cảnh tượng “thiên đạo” Tô Dịch nhận biết!
Trong Vô Đạo Cấm Khu kia nơi xa, vạn cổ hắc ám giống như thủy triều lên xuống cuồn cuộn, chịu ảnh hưởng.
Mà tòa đại điện này ở đỉnh Kiếp Sơn, đã bao phủ ở trong một phần đại đạo uy áp không cách nào hình dung.
Vạn Kiếp Đế Quân mang tất cả cái này thu hết vào đáy mắt, đuôi lông mày khó giấu đi rung động, bị kinh diễm.