Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 6878 - Chương 6878. Một Người Một Kiếm, Lấy Một Địch Lại Số Đông (2)

Chương 6878. Một người một kiếm, lấy một địch lại số đông (2) Chương 6878. Một người một kiếm, lấy một địch lại số đông (2)

Cho dù lúc này bọn họ rời khỏi, cũng đều chưa từng dẫn lên bất cứ sự chú ý nào.

Đây là thủ đoạn của Nhược Tố, cho dù đặt ở vận mệnh bỉ ngạn, cũng là một vị tồn tại khó lường.

Mà lúc này, Tô Dịch thu hồi bầu rượu, sau khi đứng dậy lại thu hồi ghế mây, lúc này mới xoay người nhìn về phía sáu vị Thiên Đế dưới bầu trời nơi xa.

“Đạo đãi khách của ta, chính là lấy đầu các ngươi, lấy máu thịt các ngươi làm căn cơ xây dựng lại Lệ Tâm Kiếm Trai.”

Tô Dịch chắp tay sau lưng, thản nhiên mở miệng, “Chẳng qua, trái lại cũng không vội, chờ Tam Thế Phật đến, ta nhất tịnh đưa các ngươi lên đường.”

Thanh âm không lớn, lại rõ ràng truyền khắp thiên địa.

Trong lúc nhất thời, không biết bao nhiêu tu đạo giả tặc lưỡi, hít vào ngụm khí lạnh.

Ách Thiên Đế cười lạnh một tiếng, cũng không thèm tranh cãi cái gì.

Hắn nói thẳng, “Không phải nói, Lệ Tâm Kiếm Trai ngươi hôm nay có hai người muốn chứng đạo thành đế? Tô Dịch ngươi đã mời chúng ta đến xem lễ, vì sao không cho chúng ta kiến thức một chút?”

“Có gì không thể?”

Tô Dịch chỉ Lục Dã cùng Lạc Nhan bên cạnh, nói: “Đại đệ tử Lục Dã, nhị đệ tử Lạc Nhan kiếp trước của ta, sẽ ở hôm nay chứng đạo thành đế!”

Lập tức, ánh mắt sáu vị Thiên Đế kia đều đồng loạt nhìn qua, vẻ mặt khác nhau.

Đỉnh Phong Tuyết sơn, thật sự dẫn lên bọn họ coi trọng, chỉ có Tô Dịch, Khô Huyền Thiên Đế cùng Thanh Y Thiên Đế.

Về phần đám người Lục Dã, Lạc Nhan, căn bản chưa xưng là đối thủ, nhiều nhất chỉ là con mồi đáng giá được lưu ý.

Nói đi cũng phải nói lại, trong lòng các Thiên Đế này đều rõ, mấu chốt thật sự ảnh hưởng sát cục hôm nay, ngay tại trên thân Lục Dã cùng Lạc Nhan hai nhân vật chứng đạo thành đế này.

Nếu không, bọn họ cũng không đến mức tự mình lấy bản tôn giá lâm.

“Đây là tam đệ tử Bồ Huyễn của ta.”

Đột nhiên, Tô Dịch lại một lần nữa mở miệng, chỉ vào Bồ Huyễn, “ Cơ hội thành đế thuộc về hắn thì càng nhiều, đợi chém các ngươi, Vĩnh Hằng đế tọa mỗi người các ngươi để lại, ta sẽ mặc cho hắn đến chọn lựa.”

Mọi người: “...”

Cũng còn chưa khai chiến, Tô Dịch cũng đã đang mưu tính chuyện sau khi thắng lợi, điều này làm trong lòng mỗi người đều bỗng sinh ra cảm giác quái dị hoang đường.

“To mồm không biết ngượng!”

Văn Thiên Đế hừ lạnh, “Chỉ bằng ngươi cùng Khô Huyền, Thanh Y ba người?”

Tô Dịch khẽ lắc đầu, “Một mình ta là đủ.”

Lập tức, toàn trường đều chấn động.

Vô số tu đạo giả đứng ở nơi xa quan sát nơi đây, đều trố mắt, thiếu chút nữa không dám tin vào tai mình.

Sáu vị Thiên Đế kia đều nhíu nhíu mày.

Bọn họ hiểu biết bản tính của Tô Dịch, rất rõ đối phương không phải hạng người nói bốc nói phét, phô trương thanh thế.

Nhưng bọn họ vẫn như cũ cảm thấy rất hoang đường.

Một người?

Muốn đối chiến với tất cả bọn họ?

Hắn lấy đâu ra tự tin?

Lăng Thiên Đế đột nhiên nói: “Trên dưới Phong Tuyết sơn này, chẳng lẽ bị Tô Dịch ngươi bố trí thiên la địa võng hay sao?”

Thiên Đế khác đều nheo mắt.

Trong lòng bọn họ cũng rất nói thầm, ở lúc vừa đến, bọn họ đã phát hiện, trên dưới Phong Tuyết sơn này, căn bản không có bất cứ bố cục nào.

Cũng căn bản không có bất cứ cấm trận gì!

Cái này quả thực khác thường đến cực hạn, hoàn toàn không giống với trong dự đoán của bọn họ.

Dù sao, theo lẽ thường mà nói, Tô Dịch đã khơi mào sinh tử cục này, ít nhất nên làm một ít chuẩn bị chứ?

Ví dụ như bố trí sát trận, bài binh bố trận vân vân.

Nhưng ai dám tưởng tượng, tất cả cái này đều không có?

Tô Dịch thản nhiên nói: “Các vị hoàn toàn có thể đặt trái tim lại trong bụng, Tô mỗ giết địch, chỉ bằng lưỡi kiếm ba thước trong tay, xưa nay khinh thường đùa bỡn những thủ đoạn nhỏ không thể đặt lên mặt bàn đó.”

Một đoạn lời, rất bình thản.

Trong tu đạo giả nơi xa, không thiếu kiếm tu, khi nghe được đoạn lời này, không khỏi nhiệt huyết dâng trào, trong lòng sinh ra cộng hưởng mãnh liệt.

Từ xưa đến nay, kiếm tu giết địch, xưa nay lấy kiếm phá, nào cần thủ đoạn khác?

“Hừ! Vậy thì xem xem, lưỡi kiếm trong tay ngươi sắc bén hay không!”

Ách Thiên Đế hừ lạnh.

“Nói như vậy, ngươi thật muốn dựa vào thực lực bản thân quyết đấu với chúng ta?”

Trường Hận Thiên Đế trầm giọng nói.

Trên thực tế, không chỉ hắn, Thiên Đế khác cũng đều rất khó tin tưởng, Tô Dịch muốn một mình quyết đấu với bọn họ.

“Có phải thật hay không, đợi lát nữa thử một chút là biết.”

Tô Dịch vung ống tay áo, nhìn gió tuyết đầy trời, “Ta trái lại muốn hỏi các ngươi một câu, hôm nay nơi đây, có dám nhất quyết sinh tử, tuyệt không trốn tránh hay không?”

Thanh âm truyền khắp trong thiên địa.

Sáu vị Thiên Đế ánh mắt lóe lên, vẻ mặt khác nhau.

“Có gì không dám?”

Ách Thiên Đế vẻ mặt lạnh nhạt, “Chỉ sợ Tô Dịch ngươi chết quá nhanh, khiến chúng ta không thể tận hứng!”

“Chúng ta đã đến, không giết Tô Dịch ngươi, thì không tính dừng tay!”

Trường Hận Thiên Đế giọng điệu bình tĩnh.

Thiên Đế khác tuy chưa nói gì, nhưng sát cơ ở chỗ sâu trong ánh mắt, thì căn bản không che giấu được.

Tô Dịch vỗ tay khen, “Tốt! Hy vọng các ngươi có thể làm được!”

Nói xong, hắn đột nhiên quay đầu, nhìn về phía xa, “Tam Thế Phật, đã đến đây, vì sao không tới gặp một chút?”

Nhất thời, dưới bầu trời nơi xa hiển lộ ra một đài sen.

Trên đài sen, Tam Thế Phật một bộ tăng y màu trắng tay áo bay bay, mỉm cười nói: “Tô đạo hữu cho mời, bần tăng cung kính không bằng tuân mệnh.”
Bình Luận (0)
Comment