Chương 6909. Tiểu đạo mà thôi (2)
Chương 6909. Tiểu đạo mà thôi (2)
Tô Dịch ồ một tiếng, giương mắt nhìn nhìn màn trời, đột nhiên nói: “Biến số bên ngoài, đã không cứu được ngươi, kế tiếp ngươi muốn làm cái gì?”
Tam Thế Phật áo trắng trầm mặc.
Hắn biết, Tô Dịch đã không còn kiên nhẫn, quyết định muốn ngả bài.
Sau một lúc, Tam Thế Phật áo trắng hỏi ngược lại, “Đạo hữu tính làm như thế nào?”
Tô Dịch thuận miệng nói: “Cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất, cho ngươi một kiểu chết có tôn nghiêm, tự mình kết thúc, thứ hai, ta để người khác giết ngươi.”
Trong lòng Tam Thế Phật áo trắng trầm xuống, ý thức được Tô Dịch là thật sự nhìn thấu ý đồ của mình.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Tô Dịch, “Ta nếu liều chết chiến một trận thì sao?”
Tô Dịch cười lên, “Ta đã nhìn thấu ý đồ của ngươi, ngươi cảm thấy, ta còn sẽ cho ngươi cơ hội chết ở dưới kiếm của ta?”
Tam Thế Phật áo trắng cười khổ một tiếng, “Sư tôn lão nhân gia... Thật đúng là hại khổ ta!”
Tô Dịch cầm bầu rượu lên lại uống một ngụm, “Niệm ở trên phần ngươi ta còn có thể tán gẫu, ta mới cho ngươi chọn, phải trân trọng.”
Tam Thế Phật áo trắng thở dài: “Ta hôm nay muốn cầu một cái chết, nhưng lại không đạt được đạo hữu tự tay đưa tiễn, thế gian việc hoang đường, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.”
Tô Dịch như nhớ tới cái gì, cũng cảm khái nói: “Năm đó, ta tự tay giết các nghiệp chướng tâm ma kia của ngươi, khiến ngươi một hơi dung hợp tam thế thân, hôm nay, sao có thể cho ngươi cơ hội như vậy nữa?”
Tam Thế Phật áo trắng trầm mặc hồi lâu, tựa như hoàn toàn nghĩ thoáng ra, vẻ mặt hiện lên một phần thoải mái, gật đầu nói: “Hiểu rồi, nếu ta xấu hổ nhăn nhó nữa, ngược lại tỏ ra khí phách quá nhỏ, không bỏ xuống được việc sinh tử thành bại này.”
Nói xong, hắn thu hồi thước màu vàng trong tay, sửa sang lại tăng y, thở dài một hơi.
Một chớp mắt, cả người hắn như hoàn toàn trầm tĩnh lại, ngồi khoanh chân ở trong hư không, đuôi lông mày toát ra một loại mệt mỏi chưa bao giờ có.
“Đạo hữu có thể kể một chút với ta, ngươi từ trong Tam Thế Pháp, rốt cuộc đã thấy được một ít điều gì hay không?”
Tam Thế Phật áo trắng hỏi.
Tô Dịch liếc nhìn hắn, “Ngươi trước tiên nói, hôm nay trận chiến này, lại có bao nhiêu mục đích.”
Tam Thế Phật áo trắng thản nhiên nói: “Với cá nhân ta mà nói, có ba mục đích.”
“Thứ nhất, giết đạo hữu, đoạt luân hồi.”
“Thứ hai, nếu không giết chết được đạo hữu, thì ở trong sinh tử quyết đấu, mưu một cơ hội chết ở dưới tay đạo hữu.”
“Thứ ba, mặc kệ trận chiến này sinh tử thành bại, cũng nên chia tay hẳn hoi với đạo hữu, như thế, trong lòng không giữ lại tiếc nuối.”
Tô Dịch nhíu mày.
Mục đích thứ nhất, dễ lý giải.
Mục đích thứ hai cũng miễn cưỡng có thể lý giải.
Mục đích thứ ba thì có chút khác thường.
Sau một lúc, Tô Dịch mới nói: “Muốn giết ta, lại muốn chết ở trong tay ta, sống hay chết, đều có liên quan với ta, nhưng ngươi thật sự tin tưởng, có thể mượn tay ta, bước lên con đường kia ngươi truy cầu hay không?”
Tam Thế Phật áo trắng khẽ lắc đầu, “Một con đường như vậy, cổ kim chưa từng có ai đi qua, ta tự nhiên không thể tin tưởng.”
Tô Dịch nhớ tới con đường kiếp này mình đi, nhớ tới mỗi một lần đột phá trải qua cổ quái cùng khác thường, không khỏi lòng có xúc động.
Tam Thế Phật áo trắng tiếp tục nói: “Nhưng, ta nhìn thấy hy vọng, nếu có thể thành công, về sau trên dòng sông vận mệnh này cũng tốt, vận mệnh bỉ ngạn cũng thế, trừ Phật môn ta, tất cả đạo thống nhất định sẽ tan thành mây khói!”
Nói xong, trên mặt hắn hiện lên một phần ngạo nghễ, “Đến lúc đó, phương pháp tu hành trong thiên hạ, đều là Phật môn truyền thừa.
Thiên hạ nơi có sinh linh, tất có phạm âm Phật thanh vang vọng.
Hạng người tu hành trong thiên hạ, trọn đời khen ngợi tên ta!”
Tam Thế Phật áo trắng chỉ chỉ trời, lại chỉ chỉ đất, “Đây mới là thật sự trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn!”
Tô Dịch nhớ tới, lúc trước ở Vạn Kiếp Chi Uyên, Vô Tịch Phật từng nói đến chí nguyện đại đạo to lớn của Tam Thế Phật.
Tam Thế Phật muốn lấy Phật pháp của mình, chúa tể quá khứ, kiếp này, tương lai, lấy đạo của mình, thống ngự chư thiên vạn đạo.
Muốn khiến trên trời dưới đất này, đều hóa thành Phật quốc tịnh thổ!
Lúc ấy, ngay cả Tô Dịch cũng kinh ngạc không thôi.
Mà nay, nghe Tam Thế Phật áo trắng chính mồm nói ra, Tô Dịch cảm nhận được ý tứ hàm xúc khác thường.
Cái này cũng gợi lên sự tò mò của Tô Dịch, nói: “Ta nếu tự tay giết hai đại đạo chân thân còn lại của ngươi, tương đương hủy diệt căn cơ đại đạo cùng tính mạng bổn nguyên suốt đời ngươi, thật sự có thể lại sống lại?”
Tam Thế Phật áo trắng giải thích: “Trong mắt Phật môn ta, người sống trên đời, sống hay chết đó là huyễn cùng diệt.”
“Ta trảm tam thế thân chứng đạo, như thuật ‘trảm tam thi’ của đạo môn, lý lẽ ‘sát thân thành nhân’ của nho môn.”
“Chém ‘chấp ngã chi thân’ của quá khứ, kiếp này, tương lai, mới có thể đánh vỡ gông xiềng ba kiếp này, nhảy ra lồng giam quá khứ, kiếp này, tương lai, vượt lên trên!”
Nói đến đại đạo của mình, đuôi lông mày Tam Thế Phật áo trắng nổi lên một phần thần thái chưa bao giờ có.
Tô Dịch kinh ngạc: “Ngươi từng nghiên cứu truyền thừa đạo, nho hai môn?”
Tam Thế Phật áo trắng mỉm cười, “Nói lời to mồm không biết ngượng, ta vì mưu đồ con đường này, các đại lưu phái truyền thừa của thế gian, ta hầu như đều có xâm nhập nghiên cứu, mưu đồ là dung hợp sở trường trăm nhà, mở ra một cái đại đạo kia chỉ thuộc về ta.”