Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 6972 - Chương 6972. Kiếm Trấn Dị Tượng (2)

Chương 6972. Kiếm trấn dị tượng (2) Chương 6972. Kiếm trấn dị tượng (2)

Không phải bọn họ không có kiến thức, mà là quá rõ giá trị của “tổ nguyên đạo dược” là quý giá hiếm lạ cỡ nào.

Cho dù ở vận mệnh bỉ ngạn, tổ nguyên đạo dược cũng là vật hiếm lạ hàng đầu, là tạo hóa bất cứ người nào trên con đường thành tổ đều tha thiết ước mơ! !

Đạo Tổ thấy cũng sẽ tim đập thình thịch.

Nhưng bây giờ, một hồi tạo hóa như vậy đã xảy ra trước mặt bọn họ.

Hơn nữa ai cũng có phần!

Cái này mặc cho ai có thể không kích động?

Chỉ là nói một ít chuyện có liên quan với Mệnh Quan Tô Dịch, đã có thể đạt được tạo hóa như thế, ai lại dám tin tưởng?

“Tiền bối, món quà bậc này, chúng ta nhận mà xấu hổ, tuyệt đối không dám nhận lấy.” Hít sâu một hơi, Tần Thạch trầm giọng nói. Người khác cũng chợt tỉnh táo hơn rất nhiều.

Đúng vậy, thế này tương đương cái bánh từ trên trời rơi xuống, cứ như vậy nhận lấy, luôn làm trong lòng người ta cảm thấy không chân thực.

Hoàng Tổ không khỏi có chút bất ngờ, đôi mắt linh động nhìn mọi người một cái, nói: “Trách không được các ngươi vì Mệnh Quan, có cốt khí đối nghịch với lão gia hỏa lòng dạ hẹp hòi vừa rồi, thật không tệ.”

Đám người Tần Thạch, Đặng Thiên Hầu ngẩn ra, cái gì gọi là vì Mệnh Quan mới đối nghịch với Vân Vô Tướng? ? Vị Hoàng Tổ tiền bối này có phải hiểu lầm rồi hay không? ?

Chẳng qua, còn chưa chờ bọn họ nói cái gì, Hoàng Tổ đã vỗ cánh một cái.

Nhất thời, trên một cây nguyên thai đạo thụ kia, từng quả bay xuống, phân biệt rơi ở trước mặt mọi người.

“Nhận lấy đi, tạo hóa lớn trong mắt các ngươi, với ta mà nói, thật là một chút tạ lễ bé nhỏ không đáng kể.”

Thanh âm thanh thúy của Hoàng Tổ đột nhiên trở nên có chút trầm thấp, “Mặt khác, chờ sau khi đến mệnh hà khởi nguyên, vô luận gặp ai, đừng dễ dàng nói đến chuyện các ngươi quen biết với Mệnh Quan, nếu không, rất dễ dàng trêu chọc họa lớn không lường được!”

Trong lòng mọi người rùng mình.

Còn chưa chờ bọn họ dò hỏi, một đám mây tím kia đã chở Hoàng Tổ cùng một cây nguyên thai đạo thụ kia phá không mà đi, trong tích tắc đã biến mất không thấy.

Đám người Tần Thạch và Đặng Thiên Hầu thấy vậy, đều không khỏi có chút hoảng hốt. Tình huống này hôm nay, thật sự có chút ly kỳ.

“Mặc kệ nguyên do gì, vị Hoàng Tổ kia sở dĩ giúp chúng ta, khẳng định có liên quan với Tô đạo hữu.” Sau một lúc, Tần Thạch chậm rãi mở miệng, đưa ra đáp án rõ ràng.

Một điểm này, mọi người đều cho khẳng định, chưa phản bác.

“Nhưng thoạt nhìn, vị Hoàng Tổ tiền bối kia tựa như đối với Tô đạo hữu rất... Thất vọng?” Đặng Thiên Hầu nhíu mày.

“Một đòn nhẹ nhàng của vị Hoàng Tổ kia, có thể thương tổn đến Vân Vô Tướng Đạo Tổ bực này, ở trong mắt nó bực này tồn tại, thực lực Tô đạo hữu quả thực quá yếu.”

Tần Thạch giọng điệu kiên định nói: “Chẳng qua, ta tin tưởng về sau Tô đạo hữu khẳng định sẽ mang tới cho vị Hoàng Tổ tiền bối kia rất nhiều kinh hỉ!”

Mọi người vừa nghĩ đến đủ loại chỗ không thể tưởng tượng trên người Tô Dịch, cũng đều gật gật đầu.

Rất nhanh, bọn họ thu hồi Nguyên Đài Đạo Quả, do Tần Thạch cầm tấm bí phù kia của Hoàng Tổ, bắt đầu chạy đi.

Tần Thạch chú ý tới, tấm bí phù này rất thần bí, chỉ có mặt trái tuyên khắc một hàng hỗn độn bí văn cổ xưa nguyên thủy——

“Gặp lệnh của ta, vạn linh tránh né” !

Lúc này, Tần Thạch còn không rõ ý nghĩa thật sự của câu này.

Nhưng ở trên đường kế tiếp, bọn họ quả thực rất thuận lợi, dọc đường hoàn toàn chưa gặp bất cứ nguy hiểm cùng khúc chiết gì, đã bình yên đến nơi mệnh hà khởi nguyên!

Bản thân cái này, đã đủ để xác minh tấm bí phù kia là một món tín vật bất phàm cỡ nào.

---

Hồi Tố Thiên.

Trên một đám mây tím kia, Hoàng Tổ đột nhiên hóa thành một thiếu nữ xinh đẹp, nức nở sụt sịt khóc.

Thiếu nữ lông mày cong cong, gương mặt tinh xảo, trang phục sặc sỡ đẹp đẽ, dáng người thướt tha yểu điệu, hai tay nàng ôm đầu gối, ngồi trên mây tím, khóc rất đau lòng.

“Họ Tiêu, ngươi tên đại khốn kiếp này, năm đó đã nói về sau tới đón ta đi mà, vì sao ngươi lại một đi không trở lại như vậy!”

“Ô ô, khốn kiếp! Ta hận ngươi chết đi được ——!”

Thiếu nữ như trút giận, vung quyền nện ở trên mây tím kia, đánh mây tím quay cuồng một phen, lắc lư.

Hồi lâu sau, thiếu nữ lau nước mắt, đột nhiên trầm mặc, kinh ngạc nhìn nơi xa, trên gương mặt trắng nõn xinh đẹp tràn đầy sầu bi.

“Về sau, chờ lúc gặp được tiểu gia hỏa họ Tô kia, ta nhất định phải hỏi một chút, ngươi rốt cuộc là chết như thế nào, vô luận ai hại ngươi, ta nhất định báo thù cho ngươi!”

Thiếu nữ lẩm bẩm.

Sầu bi trên khuôn mặt kia, đã hóa thành một phần hận ý cùng sát khí nồng đậm.

Thật lâu trước kia, thiếu nữ gặp một thư sinh cầm kiếm hành tẩu. Thư sinh thích cười, thích đọc sách, thích giảng đạo lý với người ta, thích lúc uống say chơi đùa hồng trần, khoác lác với đám phàm phu tục tử như con kiến kia...

Thư sinh không thích đánh đánh giết giết, không thích các tu đạo giả cao cao tại thượng kia, không thích ở lúc đọc sách bị người ta quấy rầy...

Tóm lại, thứ hắn thích, thứ không thích, nàng đều biết. Bởi vì, nàng thích hắn rất lâu rất lâu rồi.

Thẳng tới bây giờ.

Phần thích này không những chưa từng thay đổi, ngược lại thành một bộ phận của cuộc đời.

Hôm nay, thư sinh không còn nữa.

Nhưng, thiếu nữ vẫn như cũ không bỏ xuống được phần thích này. Không muốn, cũng không nỡ buông xuống.

...
Bình Luận (0)
Comment