Chương 6980. Rời đi tai họa ngầm (1)
Chương 6980. Rời đi tai họa ngầm (1)
Nhược Tố không khỏi mỉm cười.
Đây chính là Tô Dịch, để ý không phải các mối họa lửa sém lông mày kia, mà là người và chuyện hắn để ý.
Giống như bất cứ đại họa ngập trời nào trong mắt hắn, cũng chỉ là việc nhỏ như mây bay, luôn có phong phạm trời sập phía trước, mà mặt không đổi sắc.
Trong thời gian kế tiếp, Tô Dịch đi cùng Nhược Tố, dẫn tiến nàng cho Dịch Thiên Tôn.
Sau đó Tô Dịch ngựa không dừng vó, triệu tập Lục Dã, Lạc Nhan, Bồ Huyễn ba đệ tử, sắp xếp một số công việc.
---
Thẳng đến ba ngày sau.
Đỉnh núi, trong động phủ.
Tô Dịch ngồi khoanh chân, im lặng bất động.
Mà tâm hồn của hắn thì từ trong cơ thể gào thét lao ra, một bộ áo bào xanh, một tay nắm Xưng Tâm Như Ý, một tay nâng lơ lửng Mệnh Thư, chỉ nhìn bề ngoài, tựa như người thật không có khác biệt với Tô Dịch.
Ngay sau đó, tâm hồn của Tô Dịch đã bước ra một bước, lao vút vào chỗ sâu trong bầu trời.
Bước lên hành trình tới Vô Hư Chi Địa!
Tô Dịch vẫn ngồi im ở trong động phủ.
Nhưng, chỉ có Nhược Tố, Lữ Hồng Bào, Lục Dã... một ít người biết rõ, tâm hồn Tô Dịch đã không ở đây.
“Ta có dự cảm, trong một đoạn thời gian kế tiếp, tất sẽ có nguy cơ lớn không thể đoán trước trình diễn.”
Nhược Tố nói chuyện riêng với Lục Dã, “Tin tức tâm hồn sư tôn ngươi tới Vô Hư Chi Địa, cũng nhất định không giấu được.”
Lục Dã gật đầu nói: “Sư tôn lúc rời khỏi, đã có dặn dò.”
Có lẽ, trên dưới Lệ Tâm Kiếm Trai sẽ không tiết lộ tin tức tâm hồn Tô Dịch rời khỏi.
Nhưng, Vực Ngoại Thiên Ma tất nhiên sẽ ngay lập tức mang tin tức truyền tới mỗi ngõ ngách của Vĩnh Hằng Thiên Vực!
Dù sao, nếu tâm cảnh không có tâm hồn, như nhục thân không có linh hồn.
Tô Dịch như vậy, nghiễm nhiên tương đương ở trong tình cảnh suy yếu nhất, một khi gặp nạn, nhất định hoàn toàn không có bất cứ sức phản kháng gì.
“Ngươi có cái gì lo lắng?”
Nhược Tố hỏi.
Lục Dã là chưởng giáo Lệ Tâm Kiếm Trai, lúc Tô Dịch không ở đây, trên dưới Lệ Tâm Kiếm Trai tự nhiên lấy Lục Dã làm chủ, sai đâu đánh đó.
Dịch Thiên Tôn, Thủy Ẩn Chân Tổ, Lữ Hồng Bào những người này, cho dù cùng Tô Dịch quan hệ tốt nữa, nhưng đối với Lệ Tâm Kiếm Trai mà nói, chung quy là người ngoài, lấy bản tính của bọn họ, cũng sẽ không tùy tiện nhúng tay công việc của Lệ Tâm Kiếm Trai.
Cho nên, tất cả gánh nặng đều đặt ở trên người Lục Dã vị chưởng giáo này.
“Không dối tiền bối, ta trước mắt lo lắng, đơn giản ba điểm.”
Lục Dã thản nhiên nói: “Một, thế lực của vận mệnh bỉ ngạn, nếu biết được tình cảnh của sư tôn ta, tất nhiên sẽ phái tử sĩ đến!”
“Có tiền bối tọa trấn Tiêu Dao châu, có lẽ đủ để chấn nhiếp bọn đạo chích, nhưng minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, không thể không cẩn thận đề phòng.”
Ánh mắt Nhược Tố nhu hòa, “Ta có thể cam đoan, vận mệnh bỉ ngạn kia vô luận là ai, dám phá hỏng quy củ, ta tất không tiếc tất cả ra tay.”
Dừng một chút, nàng nhắc nhở nói: “Mặt khác, nhớ rút thời gian đi gặp Lữ Hồng Bào một chút.”
Lục Dã ngẩn ra, “Ý tứ của tiền bối là?”
Nhược Tố mím môi cười nói: “Ngươi sau khi mang lo lắng trong lòng nói cho nàng, tự nhiên sẽ hiểu.”
Trong lòng Lục Dã tuy nghi hoặc, nhưng vẫn gật gật đầu.
Kế tiếp, hắn nói ra điểm lo lắng thứ hai, “Lúc sư tôn không có mặt, lực lượng của Mệnh Ma nhất mạch, tất sẽ thừa sơ hở mà vào, bọn họ vì trả thù sư tôn, tất sẽ chỉ đầu mâu về phía Lệ Tâm Kiếm Trai, dốc tất cả thủ đoạn xuất kích.”
Dừng một chút, Lục Dã nói: “Chẳng qua, những chuyện này, ta tự sẽ cùng Dịch Thiên Tôn, Thủy Ẩn Chân Tổ bọn họ bàn bạc ra phương pháp ứng đối.”
Nhược Tố gật đầu, “Mệnh Ma nhất mạch và Thiên Ma nhất mạch giống nhau, có nội tình cùng lai lịch cực kỳ đặc thù, đối địch cùng bọn họ, cũng là quả thực cần mưu tính trước.”
Lục Dã thở dài: “So sánh với những thứ này, ta lo lắng nhất, ngược lại là chúng sinh thiên hạ này, sẽ lâm vào nước sôi lửa bỏng, đến lúc đó còn không biết sẽ có bao nhiêu sinh linh bởi vậy mà gặp nạn.”
Nhược Tố rõ ràng có chút bất ngờ, không khỏi nhìn Lục Dã thêm một cái.
Sau đó, nàng vui vẻ nói: “Có thầy nào sẽ có trò đó, có tấm lòng thương xót thương sinh này, đã là điều khó được.”
Lục Dã cười khổ nói: “Tiền bối quá khen, ta chỉ là cho rằng, tu hành cũng tốt, làm người cũng thế, tự nhiên thêm một phần thiện tâm đối với chúng sinh thiên hạ này.”
“Sư tôn từng nói, đã là càn khôn lớn, còn thương cỏ cây xanh, tu đạo giả chúng ta đều từ trong chúng sinh mà đến, sao có thể bởi vì đạo hạnh cao, liền quên lai lịch?”
Nói xong, vẻ mặt Lục Dã đã trở nên nghiêm túc, “Có năng lực lớn bao nhiêu, thì làm chuyện lớn bấy nhiêu, mà tu hành vấn đạo, tuyệt đối không thể mang mình tu thành một hạng người máu lạnh vì tư lợi, coi chúng sinh như con kiến.”
“Nếu như thế, dùng cái gì làm người?”
Nhược Tố nghe tới đây, đã nhịn không được cảm khái nói: “Hay cho một cái dùng cái gì làm người! Kiếm tu Lệ Tâm Kiếm Trai các ngươi, thật đúng là khiến ta nhìn với cặp mắt khác xưa.”
Lục Dã nhớ tới một câu mình, sư muội cùng sư đệ bọn họ thường xuyên nói với sư tôn, hầu như thốt ra: “Tất cả đều là sư tôn dạy tốt.”
Nhược Tố nhất thời cười lên.
Các đệ tử này của Tô Dịch, mỗi người đều có phong thái, duy chỉ có khi nói đến Tô Dịch, tựa như không có một ai không am hiểu công phu nịnh bợ.