Chương 7048. Tiểu Uyển Quân (2)
Chương 7048. Tiểu Uyển Quân (2)
Ngưu đạo nhân ngẩn ngơ, như khó có thể tin, sau một lúc lâu mới nơm nớp lo sợ đứng dậy, cúi đầu, nói: “Đa tạ ân không giết của chủ thượng!”
Ngọc Thanh Đạo Tôn chưa nói cái gì nữa, vung tay áo bào, giải trừ kết giới, dẫn theo Ngưu đạo nhân cùng nhau rời khỏi.
Mà ở trong lòng Ngọc Thanh Đạo Tôn, thực ra đã hiện lên một mảng âm trầm.
Hắn dám khẳng định, làm thị đạo giả bên người mình, trên thân Ngưu đạo nhân đã xảy ra vấn đề lớn!
Nhưng Ngọc Thanh Đạo Tôn không dám khẳng định, rốt cuộc là ai động tay động chân ở trên thân Ngưu đạo nhân.
Điều mấu chốt nhất là, bản thân Ngưu đạo nhân, rõ ràng căn bản chưa phát hiện vấn đề trên thân chính hắn!
Đây mới là nơi khiến Ngọc Thanh Đạo Tôn cảm thấy khó giải quyết.
“Là ai lặng yên không một tiếng động ra tay, ảnh hưởng tâm cảnh con trâu già này, dẫn tới không tiếc giấu ta làm việc?”
Ngọc Thanh Đạo Tôn không nghĩ ra.
Nhưng phát hiện này, đã khiến hắn ngửi được một tia uy hiếp tiềm tàng.
Dù sao, Ngưu đạo nhân là người bên cạnh hắn, ngay cả người bên cạnh mình cũng bị người ta ảnh hưởng, có thể nghĩ mà biết bàn tay đen phía sau màn kia lợi hại cỡ nào!
“Ta trái lại muốn xem, ngươi rốt cuộc là ai.”
Ngọc Thanh Đạo Tôn thầm nghĩ.
Hắn lúc trước chưa từng khiển trách Ngưu đạo nhân, nguyên nhân cũng ở đây, tính coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra, âm thầm thì nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của “Ngưu đạo nhân”, xem có thể lần theo nguồn gốc, bắt được bàn tay đen phía sau màn kia hay không!
...
Chúng Huyền đạo khư.
Chiến trường tiền tuyến, trong doanh địa thuộc về trận doanh bờ đối diện.
“Ngươi có phiền hay không? Tiếp tục cản trở ta đi giết địch, đừng trách ta không khách khí đối với ngươi!”
Trong một cung điện, Tố Uyển Quân ánh mắt lạnh lẽo, như lưỡi đao nhìn chằm chằm tên kia cách đó không xa, không chút nào che giấu sự tức giận của mình.
Người nọ áo dài, bóng người quang minh hiên ngang, mái tóc dài xõa tung, chính là tâm ma kiếp thứ nhất.
Hắn cười gượng ho khan hai tiếng, trên mặt hiện lên nét thương tiếc, nói: “Tiểu Uyển Quân, ngươi xem ngươi cũng bị thương thành bộ dáng gì rồi, lại đi đánh đánh giết giết, nhỡ đâu hủy căn cơ tính mạng của mình thì làm sao bây giờ?”
Ánh mắt Tố Uyển Quân trực tiếp muốn giết người, “Nào cần ngươi một cái tâm ma đến quản?”
Tâm ma kiếp thứ nhất nhất thời đấm ngực dậm chân, vô cùng đau đớn nói: “Tiểu Uyển Quân, ngươi trước kia không như vậy!”
Trong trí nhớ của hắn, Tố Uyển Quân mỗi lần nhìn thấy mình, tựa như nai con trong rừng, đã khẩn trương, lại chờ mong, trên khuôn mặt tràn đầy nhu tình như nước, căn bản không che giấu kính ngưỡng cùng yêu thích đối với mình.
Mỗi một lần có thể nói một câu với mình, cho dù mình chưa từng đáp lại, cũng có thể khiến nàng vụng trộm vui vẻ rất lâu.
Dù sao, người đời đều rõ, bản tôn của mình chính là hũ nút, không chỉ tiếc chữ như vàng, quả thực không có tình thú như câm điếc!
Nhưng cố tình, Tiểu Uyển Quân lại bướng bỉnh thích bản tôn của mình, vì thế không tiếc dắt một con la trắng hành tẩu thiên hạ, chỉ vì có thể đuổi theo bước chân của mình.
Nàng từng nói, cho dù xa xa nhìn mình một cái, cũng đủ rồi.
Nhưng bây giờ, khi đối đãi hắn tâm ma này, Tiểu Uyển Quân quả thực như thay đổi một người khác, không chút nào che giấu loại bài xích, ghét bỏ cùng đối địch kia phát ra từ trong lòng!
Điều này làm tâm ma kiếp thứ nhất ngoài cảm khái, lại rất đau đầu.
“Nghe rõ đây, ta nói lại lần nữa, ta sớm không phải Tố Uyển Quân trước kia!”
Tố Uyển Quân ánh mắt lạnh như băng, từng chữ một, “Ta hôm nay, tên Hi Ninh!”
Tâm ma kiếp thứ nhất: “...”
Tên khác nhau mà thôi, có khác nhau sao?
Nhưng hắn vẫn cười lấy lòng, liên tục gật đầu, “Được được được, ta đều nhớ kỹ, về sau ta liền gọi ngươi tiểu Hi Ninh!”
“Cút!”
Tố Uyển Quân không khống chế được nữa, cầm chén trà lên ném qua.
Tâm ma kiếp thứ nhất mắt thấy còn tiếp tục như vậy, Tố Uyển Quân thế nào cũng không để ý tất cả ra tay nặng đối với mình, hắn chỉ có thể ở trong lòng kêu rên một tiếng, chạy trối chết, xám xịt rời khỏi cung điện, tạm tránh đầu sóng ngọn gió.
Trong cung điện, chỉ còn lại Tố Uyển Quân một mình.
Ngực nàng phập phồng một trận, sau một lúc mới từ trong phẫn nộ dần dần bình tĩnh lại.
Trước đó không lâu, tâm ma kiếp thứ nhất đột nhiên xuất hiện, khiến nàng thiếu chút nữa cho rằng gặp quỷ sống.
Thẳng đến khi xác nhận đối phương là tâm ma, mà không phải vị đại lão gia kia nàng thích, ngoài thất vọng, trong lòng không khỏi dâng lên sự phẫn nộ nói không nên lời.
Bởi vì tâm ma kia tính tình hoàn toàn không giống với bản tôn đại lão gia, không chỉ lắm mồm nói nhiều, còn không nghiêm chỉnh, nói năng ngọt xớt, cà lơ phất phơ.
Tố Uyển Quân mỗi lần nhìn thấy, đều hận không thể một kiếm chặt đầu chó của tên này!
Đáng giận nhất là, tên kia chẳng biết xấu hổ, một chút da mặt cũng không cần, vô luận mình tức giận mắng chửi như thế nào, thằng nhãi này không những không tức giận, mỗi lần còn cười ha ha, trên mặt tràn đầy nét thương tiếc, một bộ tư thái đánh không đánh trả, mắng không mắng trả.
Nàng cũng không thể tưởng tượng, tâm ma của đại lão gia sao có thể khác biệt lớn như vậy với bản thể của hắn.
Hoàn toàn chính là hai người hoàn toàn trái ngược!
“Có thằng nhãi này, ta sợ là khó lên chiến trường giết địch nữa...”
Tố Uyển Quân ngồi ở nơi đó, lấy đầu ngón tay nhẹ nhàng day mi tâm, đau đầu không thôi.