Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 7056 - Chương 7056. Điệp Biến (1)

Chương 7056. Điệp biến (1) Chương 7056. Điệp biến (1)

Một con bướm?

Tô Dịch lặng yên dừng bước.

Con bướm đó chỉ to cỡ bàn tay, toàn thân màu sắc rực rỡ sáng lạn, nhẹ nhàng tung bay, khi vỗ cánh bay múa, mang theo từng tia từng luồng mưa ánh sáng đẹp đẽ.

Tuy chợt lóe qua, nhưng vẫn như cũ ở trong tích tắc mang cho Tô Dịch một loại cảm giác kinh diễm.

Vẻ đẹp của con bướm đó quá mức kỳ ảo cùng mộng ảo, giống như kiệt tác của tạo hóa tự nhiên, không giống thế gian có thể có.

“Kỳ quái, Niết Bàn Mệnh Thổ này không thích hợp nha, trước nhìn thấy một cái đầu chó, lại xuất hiện một con bướm thần bí, đây chẳng lẽ là điềm báo nào đó?”

Tô Dịch suy nghĩ.

Trước kia, Tiêu Tiển cũng chưa từng nói, ở Niết Bàn Mệnh Thổ còn có sinh linh cổ quái thần dị như vậy.

Không thích hợp?

Đột nhiên, Tô Dịch phát hiện, sương mù hỗn độn phân bố trong thiên địa lặng yên xảy ra biến hóa, thế mà lại lấy mình làm trung tâm, hội tụ thành một vòng xoáy hỗn độn nối tiếp trời đất.

Cùng lúc đó, giữa tâm hồn cùng nhục thân Tô Dịch hoàn toàn mất đi cảm ứng, toàn bộ tâm hồn chi thể như bị giam giữ ở trong Niết Bàn Mệnh Thổ này.

Ầm ầm!

Vòng xoáy hỗn độn xoay tròn, sinh ra tiếng nổ vang như sấm rền, ngẫu nhiên có tia chớp chạy, lóe lên không ngừng, vụt sáng vụt tắt.

Một cảm giác nguy cơ khó có thể nói thành lời trào lên trong lòng Tô Dịch.

Không chút do dự, hắn vận chuyển lực lượng tâm hồn tới cực hạn, thân phóng đại vô lượng quang minh, một ngọn đèn như mặt trời treo cao đỉnh đầu.

Trong ánh đèn, tâm mệnh pháp tướng hóa thành đạo kiếm hiện ra.

Hầu như ở lúc Tô Dịch vừa làm xong tất cả cái này, dị biến chợt sinh ——

Vòng xoáy hỗn độn nối tiếp trời đất này chợt kịch liệt xoay tròn, phóng ra ức vạn kiếp quang chói mắt.

Trước mắt Tô Dịch tối sầm.

Ngay sau đó, liền cảm giác như có vô số sợi xiềng xích trói buộc từng tầng một ở trên người, siết tâm hồn mình sắp tan vỡ.

Mặc cho hắn vận chuyển tu vi tâm hồn như thế nào, đều không thể phản kháng, ngược lại như bị chôn sống thật sâu ở chỗ sâu trong lòng đất, trên người như thừa nhận thái cổ thần sơn trấn áp, áp lực càng lúc càng nặng.

Đây là cái quỷ gì?

Tô Dịch cảm giác tâm hồn của mình tựa như bị hoàn toàn che phủ, mất đi tất cả cảm giác, lâm vào trong một loại bóng đêm vô tận.

Ngay cả ý thức cũng đang dần dần trở nên đần độn cùng mơ hồ.

“Xong rồi, Điệp Biến Chi Kiếp đã trình diễn...”

Nơi cực xa, phía dưới gò đất nhỏ kia, Hắc Cẩu trợn tròn mắt.

Nó có thể nhìn thấy rõ ràng, dưới bầu trời nơi cực xa, sương mù hỗn độn diễn hóa thành một con bướm.

Con bướm đó vô cùng khổng lồ, khi hai cánh mở ra, giống như mây trời rủ xuống, che phủ bầu trời!

Theo con bướm vỗ đôi cánh, khu vực đó hình thành một vòng xoáy gió bão thật lớn.

Trong vòng xoáy, tràn đầy kiếp quang mênh mông nhìn ghê người!

Đây, chính là Điệp Biến Chi Kiếp.

Một loại tâm kiếp cực đoan thần dị đáng sợ, bắt nguồn từ lực lượng bổn nguyên của Niết Bàn Mệnh Thổ, kiếp linh của nó là một con bướm xinh đẹp to bằng bàn tay trẻ sơ sinh.

Hắc Cẩu nhớ rõ, năm đó Tiêu Tiển thân là Mệnh Quan khi lần đầu tiên đến, mình từng chuyên môn nhắc nhở, bảo hắn cẩn thận, một khi gặp con bướm không bắt mắt, tốt nhất sớm chạy trước.

Nếu không, chắc chắn đại họa lâm đầu.

Nhưng Tiêu Tiển lại rất cứng đầu, không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, bẻ tay chờ moing muốn kiến thức một chút năng lực của con bướm nhỏ đó.

Kết quả, Tiêu Tiển gặp họa!

Bị nhốt Điệp Biến Chi Kiếp, gặp tra tấn ước chừng trăm năm thời gian, tâm hồn thiếu chút nữa tan rã tiêu vong!

Khi cuối cùng may mắn thoát vây, Tiêu Tiển bị tra tấn thần trí cũng xảy ra vấn đề, khi thì khóc lớn, khi thì cười to, khi thì lại như nổi điên ngồi ở nơi đó lẩm bẩm tự nói, nói một ít lời cổ quái.

Lúc ấy, Hắc Cẩu cũng hoài nghi Tiêu Tiển có phải bị phế rồi hay không.

Mà bây giờ, Điệp Biến Chi Kiếp trình diễn lần nữa, chẳng qua lại đổi làm một Mệnh Quan mới gặp nạn!

Hắc Cẩu chưa nói là sốt ruột cùng lo lắng.

Nó chỉ là rất đồng tình đối phương, vừa mới lần đầu tiên đến Niết Bàn Mệnh Thổ, đã gặp đại nạn bực này, tiểu tử kia sợ là sắp xong rồi!

“Cũng không thể trách lão tử, ai bảo tiểu tử ngươi không coi bổn tọa ra gì?”

Hắc Cẩu cười lạnh một trận.

Sau đó, nó lại trầm mặc, ngẩn người nhìn một hồi đại kiếp kia nơi xa, trong đầu lại nhớ tới chuyện cũ rất lâu trước kia.

Thư sinh kia một người tuyệt đại cỡ nào, từng được một ít lão nhân trong mệnh hà khởi nguyên xem trọng.

Ai có thể tưởng tượng, hắn cũng thua ở trên con đường trở thành chúa tể vận mệnh?

Những lão khốn kia trong mệnh hà khởi nguyên không khỏi cũng quá tàn nhẫn vô tình, mình không đạt được, thà rằng hủy diệt, cũng không cho phép người khác đạt được.

Còn có thiên lý sao?

Còn có quy củ sao?

Nếu không phải những lão khốn đó cản trở, nào đến nỗi một rồi lại một thế hệ Mệnh Quan đều gãy kích ở mệnh hà khởi nguyên?

Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Hắc Cẩu liền nghẹn phát hoảng.

Mặc kệ nó có muốn hay không, đều không thể không thừa nhận, những hỗn độn sơ tổ bị coi là “thiên khiển giả” kia, quả thực đều quá mức cường đại rồi.

Cường đại đến mức trừ mệnh hà khởi nguyên, trên đời này không có nơi khác có thể thừa nhận lực lượng đại đạo của bọn họ!

Rất nhanh, Hắc Cẩu liền lại cười lạnh, “Một đám lão già không có mẹ nuôi, cường đại nữa, đời này cũng chỉ có thể ở lại mệnh hà khởi nguyên, không thể đi ra! Đây, chính là mệnh của các ngươi!”
Bình Luận (0)
Comment