Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 7063 - Chương 7063: Bí Mật Của Mệnh Hà Khởi Nguyên (2)

Chương 7063: Bí mật của mệnh hà khởi nguyên (2) Chương 7063: Bí mật của mệnh hà khởi nguyên (2) Chương 7063: Bí mật của mệnh hà khởi nguyên (2)

“Ai u, đây không phải Mệnh Quan mới mắt cao hơn đỉnh, không coi ai ra gì sao? Sao có rảnh tới gặp bổn tọa?”

Hắc Cẩu cười lạnh, thái độ lại thay đổi, không nịnh nọt nữa, vẻ mặt đầy châm chọc.

Tô Dịch cười cười, nói: “Vậy ta đi?”

Hắc Cấu ngẩng phắt đầu lên, cả giận nói: “Ngươi đi thì đi, quản lão tử chuyện gì?”

“Vậy ta thật sự đi đây.”

Tô Dịch xoay người bước đi, cứ phải nói là dứt khoát.

Hắc Cấu không khỏi ngẩn ngơ, chửi ầm lên, “Lão tử coi như đã nhìn ra, ngươi mới là chó thật!” “Ài, thực đi à! Mau trở lại! Ngươi không muốn biết, Tiêu Tiển là bị ai giết chết?”

Hắc Cẩu mở cổ họng kêu to một trận, “Về sau ngươi trên đường đi thông chúa tể vận mệnh, khäng định cũng sẽ bị các đại địch kia của Tiêu Tiển giết chết! Ngươi tuyệt không lo lắng?”

Mắt thấy bóng người Tô Dịch càng đi càng xa, sắc mặt nó biến ảo một phen, đột nhiên nịnh nọt cầu xin nói:

“Mệnh Quan đại nhân! Tiểu nhân sai rồi được không? Ngươi nếu cứ như vậy đi, tiểu nhân thế nào cũng áy náy chết mất!”

Tô Dịch lúc này mới cười tủm tỉm xoay người, “Cho ngươi một cơ hội, nói cho ta biết lai lịch cùng chuyện có liên quan với ngươi, thuận tiện nói một chút quan hệ của ngươi cùng Tiêu Tiển.”

“Nếu phối hợp, ta không ngại tán gẫu hẳn hoi với ngươi, nếu không phối hợp, ta cam đoan về sau sẽ không đến gặp ngươi nữa.” Trong lòng Hắc Cầu tức giận đến chửi ầm lên, cái thá gì chứ, còn bảo bổn tọa phối hợp, năm đó Tiêu Tiển khi cầu mình, cũng phải khách khách khí khí nịnh một câu “Cấu gia” đó!

Nhưng ở ngoài miệng, Hắc Cẩu lại trên mặt chứa đầy nụ cười, nịnh nọt nói: “Mệnh Quan đại nhân yên tâm, tiểu nhân cam đoan phối hợp!”

Tô Dịch khoanh chân ngồi, “Nói.”

Hắc Cấu ổn định tâm thần, thu liễm nụ cười, vẻ mặt thâm trầm nói: “Thực không dám giấu, ta đến từ mệnh hà khởi nguyên, vốn là một vị thần ma sinh ra trong tiên thiên hỗn độn, chứng đạo ở trên Phù Diêu Đài có danh xưng 'Hỗn Độn đệ cửu động thiên, đứng trong mười đại thần ma chúa tế.”

“Ở mệnh hà khởi nguyên, người đời đều tôn kính ta là Thôn Thiên Chúa Tểi I” Nói xong, Hắc Cầu ngẩng cao đầu, trong ánh mắt tràn đầy ngạo nghễ, thanh âm trầm thấp mà uy nghiêm.

“Có muốn biết, ta lúc đỉnh phong địa vị cao bao nhiêu hay không? Nói như thế đi, ở mệnh hà khởi nguyên, trừ năm hỗn độn sơ tổ trở thành thiên khiển giả kia, hạng người khác, đều không lọt vào pháp nhãn của tai”

“Tiêu Tiển thân là Mệnh Quan nhìn thấy ta, cũng phải rất cung kính gọi một tiếng “Thôn Thiên đại nhân!“

Nói xong, Hắc Cấu lắc đầu, xúc động than thở: “Đương nhiên, một chút chuyện cũ mà thôi, hoàn toàn không đáng bận tâm, chờ ngươi khi nào đến mệnh hà khởi nguyên, tự nhiên biết ta trước mắt nói, không những không phải thổi phồng, ngược lại quá khiêm tốn rồi!”

Tô Dịch: “...” Trên đời này còn có chó có thể thổi phồng bản thân như vậy?

Lấy tính cách của Tiêu Tiển, lại nào có thể rất cung kính đối với một con chó đen mồm toàn lời dối trá?

Còn tôn xưng “Thôn Thiên đại nhân”, tất nhiên là nói nhảm!

Chẳng qua, trong lời nói của Hắc Cấu để lộ ra một việc, vẫn đã dẫn lên hứng thú của Tô Dịch.

Ví dụ như “Hỗn Độn đệ cửu động thiên” Phù Diêu Đài.

Ví dụ như “năm vị thiên khiển giả”.

Đây là chuyện Tô Dịch trước kia căn bản không biết.

“Về phần quan hệ của Tiêu Tiển cùng bổn tọa, trái lại cũng đơn giản, hắn chính là Mệnh Quan, bị năm vị thiên khiển giả của mệnh hà khởi nguyên coi là mục tiêu tất sát, từng lần lượt áp dụng hành động, muốn hoàn toàn trừ bỏ Tiêu Tiển.”

Hắc Cẩu đột nhiên vẻ mặt nghiêm túc, “Mà Tiêu Tiển có duyên với bổn tọa, rất được lòng bổn tọa, mắt thấy hắn bị ức hiếp, bổn tọa nào có đạo lý khoanh tay đứng nhìn?”

“Tuy nói năm vị thiên khiển giả kia là chúa tế mệnh hà khởi nguyên, có thể một tay che trời, nhưng... Bổn tọa cũng không phải ăn chay!”

Nói đến đây, Hắc Cấu vẻ mặt ngạo nghễ nói: “Cuối cùng, bổn tọa lấy khí phách to lớn vô song có một không hai, nghịch thiên phạt đạo, thành công cứu lại Tiêu Tiển một mạng! Lúc ấy ở mệnh hà khởi nguyên, việc này chấn động thiên hạ, người đời run rấy, khắp nơi khen ngợi uy danh bổn tọa...”

Mắt thấy đồ chó này chẳng biết xấu hổ lại đang thổi phồng bản thân nó, Tô Dịch thật sự nhịn không được ngắt lời: “Nhưng ta sao lại nghe nói, ngươi từng bị hủy tính mạng bổn nguyên, chỉ còn lại một luồng khí tức tính linh, là Tiêu Tiển cứu ngươi?”

Hắc Cấu ngẩn ngơ, sau đó cười khẽ một tiếng, khinh thường nói:

“Ngươi biết cái gì, bổn tọa năm đó vì cứu Tiêu Ti-

ến, mới sẽ bị năm vị thiên khiển giả liên thủ vây công, dẫn tới thiếu chút nữa gặp nạn. Tiêu Tiển làm Mệnh Quan, không phải nên làm chút việc cho ta?”

Tô Dịch nhìn chằm chằm Hắc Cầu một lúc lâu, trong lòng cảm khái, đồ chó này thật sự quá biết thổi.

Chỉ cần hơi chi nó một chút sắc mặt tốt, nó liên dám thổi lên trời!

Cái gì Thôn Thiên Chúa Tể, hoàn toàn có thể gọi “Xuy Thiên (thổi lên tận trời) chúa tế”, có thể thổi rách trời cái loại đóI

Khó được là, đồ chó này còn tuyệt không xấu hổ.

“Tóm lại, bổn tọa đối với Tiêu Tiển có ơn tri ngộ, ân chỉ điểm, ân cứu mạng, ân che chở, mà Tiêu Tiển cũng rất may mắn, có thể nhiều lần chung hoạn nạn với bổn tọa, độc hưởng bổn tọa ưu ái.”

Hắc Cẩu nói xong, thở dài một tiếng, vẻ mặt buồn bã nói:

“Cho dù đã rất lâu rồi chưa từng nhìn thấy hắn, cũng đoán ra hắn về sau sẽ không trở về nữa, nhưng trong lòng bổn tọa vẫn không bỏ xuống được hắn, nghĩ về sau thoát vây, đi báo thù cho hắn, đòi một cái giải thích!”
Bình Luận (0)
Comment