Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 7087 - Chương 7087: Sơn Nhạc Thần Tộc (2)

Chương 7087: Sơn Nhạc thần tộc (2) Chương 7087: Sơn Nhạc thần tộc (2) Chương 7087: Sơn Nhạc thần tộc (2)

Ở phía sau hắn, một đám đồng môn cũng đều dựng lên màn kiếm, cùng Trác Ngự ngăn cản trận tai nạn gió đáng sợ này.

Loại tình huống này, đã kéo dài khoảng một canh giờ.

Mà trận gió lớn lông ngỗng này tựa như vĩnh viễn sẽ không dừng lại, khiến một đám kiếm tu khổ không nói nổi.

Không ít người thể lực đã ở bên bờ vực khô kiệt, đã sắp không chống đỡ được.

Nhưng không có ai oán giận.

Cũng không có ai thở dài.

Tất cả đều mím môi, không nói một lời, đội cuồng phong, gian nan tiến lên.

Đường là mình chọn.

Chất cũng phải đi đến cuối cùng.

“Sư huynh, đổi ta đến đi.”

Phía sau Trác Ngự, một nữ tử lộ ra sự lo lắng.

Nàng cách Trác Ngự gần nhất, rõ ràng nhìn thấy da thịt Trác Ngự nứt nẻ xuất hiện vết thương nhỏ bé dày đặc, máu tươi thấm ra, thấm ướt đẫm quần áo của hắn.

Ở trong lần hành động này, Trác Ngự làm dê đầu đàn, chịu công kích không thể nghi ngờ lớn nhất, cũng nghiêm trọng nhất.

Nữ tử kiếm tu dọc đường đều đang chú ý Trác Ngự, rất rõ tình trạng của Trác Ngự giờ phút này so với mặt ngoài càng nghiêm trọng hơn xa. Điều này làm nữ tử kiếm tu rất lo lắng, muốn thay Trác Ngự chia sẻ một ít.

“Không cần.”

Trác Ngự đầu cũng không quay lại, thanh âm khàn khàn lại kiên quyết, “Nếu ta gặp chuyện, lại do ngươi tới dẫn đội cũng không muộn.”

Trong lòng nữ tử kiếm tu nghẹn phát hoảng, “Sư huynh, chúng ta... Có phải thật sự bị người ta nhằm vào hay không?”

Vốn, ở Hồi Tố Thiên này hẳn là có một vị Đạo Tổ làm tiếp dẫn giả, tới tiếp dẫn bọn họ tới mệnh hà khởi nguyên.

Nhưng vị Đạo Tổ kia lại thay đổi, lâm thời có việc, chưa từng đến.

Nhìn qua, giống như lý do đầy đủ.

Nhưng trước đó rời khỏi Túc Mệnh Hải, Trác Ngự lại từng nói một đoạn lời ——

“Chúng ta nếu đi chung với người Thái Phù quan, Huyết Hà cung, bọn họ chắc chắn sẽ bị chúng ta liên lụy.”

Lúc ấy, bọn họ các kiếm tu Vạn Yêu kiếm đình này đã ôm nghi vấn, hoài nghi sự việc không thích hợp.

Nhưng Trác Ngự lại chưa giải thích cái gì.

Mà bây giờ, nữ tử kiếm tu trực tiếp nói rõ ra, muốn từ Trác Ngự nơi đó đạt được một đáp án.

Trác Ngự trầm mặc không nói.

Thấy vậy, một đồng môn khác nhịn không đư-

ỢC nói: “Sư huynh, chúng ta các đồng môn này đầu không sợ chết, cũng chưa từng nghĩ có thể sống sót đến mệnh hà khởi nguyên, chúng ta... Chỉ muốn một cái đáp án rõ ràng!” “Như thế, cho dù chết, cũng chết rõ ràng!”

Người khác cũng lục tục lên tiếng.

Trận gió lớn lông ngỗng này quá mức đáng sợ, cho dù bọn họ không sợ chết, cũng không khỏi cảm thấy tuyệt vọng, không xác định có thể chống đỡ tới cuối cùng hay không.

Trác Ngự trầm mặc hồi lâu, lúc này mới nói:

“Vị Đạo Tổ kia vốn lần này vốn nên tiếp dẫn chúng ta, đến từ Tam Thanh quan' Thượng Thanh nhất mạch, đạo hiệu “Tùng Khuyết'.”

“Các ngươi cũng rõ, Tam Thanh quan và Kiếm Đế thành là tử địch, đặc biệt là Thượng Thanh nhất mạch, ở năm đó sau khi Kiếm Đế thành bị diệt, từng đề nghị mang tất cả kiếm tu trên thế gian có liên quan với Kiếm Đế thành bắt nhốt hết.”

“Về sau, đề nghị này tuy chưa thực hiện, nhưng Tam Thanh quan địch ý sâu đối với Kiếm Đế thành, bởi vậy cũng có thể nhìn ra.” Trác Ngự nói xong, hít sâu một hơi, “Mà tổ sư phái ta, từng ở trong Kiếm Đế thành tu hành, rất có sâu xa với Kiếm Đế thành, ở Chúng Huyền Đạo Khư, đây là chuyện mọi người đầu biết.”

“Vạn Yêu kiếm đình chúng ta vì sao sẽ lưu lạc đến hôm nay tình trạng như vậy? Đầu có liên quan với nguyên nhần này.”

Trên mặt Trác Ngự hiện lên một mảng hận ý, “Mà chính như các ngươi phỏng đoán, hành động nguồn lửa một lần này... Chúng ta quả thực bị nhằm vào!”

Trong lúc nhất thời, trong lòng mọi người ngột ngạt, sắc mặt đều rất khó coi.

“Tam Thanh quan đường đường thế lực cấp thủy tổ, người đứng đầu đạo môn nhất mạch, cần gì làm việc tuyệt tình như thế?”

Có người oán giận. Trác Ngự vẻ mặt bình tĩnh nói:

“Bọn họ muốn để người đời đều rỡ, tất cả người và chuyện có liên quan với Kiếm Đế thành, đầu sẽ bị chèn ép.”

“Dưới tình huống bực này, phàm là có chút nhãn lực, tự nhiên sẽ coi người Kiếm Đế thành là tai họa, có xa bao nhiêu tránh xa bấy nhiêu.”

“Như vậy, Kiếm Đế thành cũng tương đương bị hoàn toàn cô lập, tình cảnh sẽ chỉ càng ngày càng không chịu nổi.”

“Xét đến cùng, bọn họ vì là đối phó Kiếm Đế thành, mà chúng ta chẳng qua là con gà kia bị giết gà dọa khỉ mà thôi.”

Mọi người trầm mặc, tâm tình phức tạp.

“Sư huynh, nếu nói lời tru tâm, chúng ta gặp tai bay vạ gió đã có liên quan với Kiếm Đế thành, trong lòng ngươi có từng hận Kiếm Đế thành?” Có người trầm giọng dò hỏi.

Ánh mắt Trác Ngự nhất thời trở nên vô cùng sắc bén, “Hoang đường! Nhằm vào chúng ta, rõ ràng không phải Kiếm Đế thành, vì sao lại phải thầm oán Kiếm Đế thành?”

Mọi người khẽ biến sắc, câm như hến, nhìn ra Trác Ngự là thật sự nổi giận rồi.

“Kiếm tu làm việc, ân oán rõ ràng, Tam Thanh quan áp bách ở trên đầu chúng ta, chẳng lẽ chúng ta nên đi thầm oán là bị người khác liên lụy?”

Giọng điệu Trác Ngự lạnh như băng, “Làm người làm việc, không nên như thế, cũng tuyệt đối không thể như thế!”

Mọi người không dám nói bừa nữa.

“Đi thôi.” Trác Ngự không muốn nói chuyện nữa, tiếp tục tiến lên.

Người khác đi theo sau.

Như một đám kẻ ngược gió mà đi chịu chết, có lẽ không nhìn thấy hy vọng, nhưng cũng phải đi đến cuối cùng!

Ở dưới bầu trời cách trận gió lông ngỗng này cực xa.
Bình Luận (0)
Comment