Chương 7099: Giết một cái hậu hoạn vô cùng (2)
Chương 7099: Giết một cái hậu hoạn vô cùng (2) Chương 7099: Giết một cái hậu hoạn vô cùng (2)
Sắc mặt Tùng Khuyết càng biến đổi, khó có thể tin nói: “Ngươi một tội đồ mang tội... Sao dám giết người của Sơn Nhạc thần tộc?”
Hoàng Tổ lại vẫn như cũ không nhìn Tùng Khuyết, đôi mắt nhìn Tô Dịch, nói: “Cái gì hậu hoạn vô cùng, ta căn bản không để ý, muốn đơn giản là một cái thái độ của ngươi mà thôi.”
Sau đó, trong đôi mắt trong suốt lấp lánh của nó hiện lên một chút ý cười, “Không thể không nói, thái độ của ngươi khiến ta rất hài lòng.”
Tô Dịch không khỏi giật mình, “Vì sao phải như vậy?”
“Đợi lát nữa lại nói cho ngươi.”
Hoàng Tổ di chuyển ánh mắt, nhìn về phía Tùng Khuyết nơi xa, “Đạo Tổ quả thực không dễ giết, nhưng rất không khéo, ở Hồi Tố Thiên này, ta chính là chúa tế duy nhất, muốn giết một Đạo Tổ như ngươi, có lẽ sẽ tốn chút sức, nhưng cũng chưa nói tới khó bao nhiêu.”
Tùng Khuyết sắc mặt âm trầm, “Đắc tội Sơn Nhạc thần tộc, ngươi còn muốn hoàn toàn đắc tội Tam Thanh quan ta? Vì kiếm tu họ Tô kia, phải thừa nhận hậu quả như vậy, thực đáng giá?”
Hoàng Tổ dùng hành động cho ra đáp án.
Trong thiên địa, đột nhiên xuất hiện một hư ảnh hoàng điểu* thần bí siêu nhiên, khổng lồ vô cùng, tràn đầy hư không.
* chim phượng, phượng hoàng
Một đôi cánh chim kia tựa như cửu thiên tỉnh hà, đang hừng hực thiêu đốt.
Mọi người sợ mất vía, bỗng sinh ra cảm giác tuyệt vọng bất lực.
Hư ảnh hoàng điều kia quá mức siêu nhiên, cũng quá khủng bố, toàn thân đắm chìm trong ức vạn lửa thần đẹp đẽ thiêu đốt, hoàn toàn chiếu sáng lên toàn bộ Hồi Tố Thiên.
Mạnh như Tùng Khuyết Đạo Tổ bực này, giờ phút này cũng không khỏi tim đập nhanh, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
“Lên!”
Tùng Khuyết quát to một tiếng, xoay người bỏ chạy.
Hắn đã hoàn toàn nhìn ra, Hoàng Tổ là quyết tâm muốn hạ tử thủ, nào còn dám do dự?
Âm!
Trong một chớp mắt, bóng người Tùng Khuyết tựa như một đạo phong lôi xé rách thời không mà đi, nhanh tới mức không thể tưởng tượng.
Hầu như cùng lúc, một hư ảnh hoàng điểu che cả bầu trời kia đột nhiên lao xuống một cái, một đôi cánh chim như cửu thiên tinh hà giơ lên, như một cây kéo dựng thẳng lên.
Mà khi hoàng điểu vươn ra móng vuốt, thì xuyên thủng thời không, nở rộ ra hào quang chói mắt.
Ngay sau đó, khi hư ảnh hoàng điểu thu hồi một đôi móng vuốt, trong móng vuốt rõ ràng nắm một bóng người.
Chính là Tùng Khuyết trước đó đào tẩu!
Vị Đạo Tổ Tam Thanh quan cường đại này, ở lúc trước đối chiến cùng Tô Dịch, hiển lộ ra chiến lực khủng bố tựa như không thể hóa giải.
Nhưng hắn bây giờ, lại như một con sâu, bị nắm chặt, thân thể cũng không thể nhúc nhích một phần. Một màn này, mang cho toàn trường sự rung động rất lớn.
Đầu da đầu phát tê, lâm vào trố mắt.
“Thật mạnh! Trách không được lúc trước ta ở thời điểm ngự dụng chu hư quy tắc Hồi Tố Thiên, không thể thật sự vận dụng bổn nguyên lực Hồi Tố Thiên, thì ra lực lượng bổn nguyên Hồi Tố Thiên sớm có chủ nhân.”
Tô Dịch thầm nghĩ.
Hoàng Tổ cường đại, không chỉ thể hiện ở trên một thân thực lực, còn nắm giữ lực lượng chu hư bổn nguyên của Hồi Tố Thiên.
Đây mới là nguyên nhân Hoàng Tổ có thể thoải mái trấn áp Tùng Khuyết vị Đạo Tổ này.
“Hoàng Tổ, hành vi bây giờ của ngươi, chính là con đường tự chịu diệt vongl” Tùng Khuyết lớn tiếng rống lên, “Tổ sư Tam Thanh quan ta Bất Thắng Hàn nếu biết, nhất định sẽ mang ngươi nghiền xương thành trol !”
Hoàng Tổ nói:
“Ồ, biết rồi, làm phiền ngươi phí tâm nhắc nhở.”
Tùng Khuyết: “...”
Còn chưa chờ hắn nói gì nữa, Hoàng Tổ đã hạ tử thủ.
Hư ảnh hoàng điều khổng lồ như trời kia, nắm Tùng Khuyết lướt đi một cái liên xông lên chỗ sâu trong chu hư, biến mất không thấy.
Sau đó, mọi người đầu kinh hãi nhìn thấy, ở chỗ sâu trong bầu trời u ám kia nở rộ ra vô số quy tắc thần diễm thiêu đốt, toàn bộ thiên địa sáng ngời một mảng.
Sau đó, tiếng kêu thảm thiết thê lương tuyệt vọng của Tùng Khuyết theo đó truyền ra. Làm người ta không rét mà run.
Chỉ vài chớp mắt sau, tiếng kêu thảm thiết đó im bặt.
Quy tắc thần diễm như thiêu đốt ở chỗ sâu trong bầu trời cũng theo đó biến mất, ảm đạm xuống.
Tất cả đầu khôi phục như lúc ban đầu.
Giống như mọi thứ vừa rồi xảy ra, chỉ là ảo giác mà thôi.
“Đã chết rồi?”
Tô Dịch nhịn không được hỏi.
Hoàng Tổ khẽ lắc đầu, nói:
“Đạo Tổ quá mức khó giết, trước mắt, nhục thân cùng thần hồn hắn đầu đã bị thiêu đốt thành tro kiếp, nhưng tính mạng bổn nguyên của hắn vẫn còn, cân hao phí không ít thời gian, mới có thể từng chút một mài mòn hủy diệt.”
Trong lòng Tô Dịch không khỏi quay cuồng.
Chính bởi vì trước dó từng đối chiến với Tùng Khuyết, mới khiến hắn thật sự cảm nhận được Đạo Tổ cường đại.
Nhưng ngay cả hắn cũng không ngờ, trước mặt vị Hoàng Tổ thần bí này, Tùng Khuyết sẽ thua rối tỉnh rối mù như thất
Từ đầu đến cuối, thậm chí cũng không có bao nhiêu sức phản kháng.
“Chẳng qua, ngươi không cần vì thế lo lắng, ở Hồi Tố Thiên này, hắn nhất định phải chết, sẽ không có khả năng sống sót nữa.”
Hoàng Tổ giọng điệu tùy ý, lơ đãng toát ra một loại tuyệt đối tự tin.
Tô Dịch nhịn không được muốn uống một ngụm rượu cho đỡ kinh, tất cả cái này thật sự không thể tưởng tượng.
Mà tính tới trước mắt, hắn còn không rõ, Hoàng Tổ rốt cuộc vì sao thà rằng thừa nhận hậu quả hậu hoạn vô cùng, cũng lựa chọn giúp hắn.
Không chỉ Tô Dịch, bọn người Đổng Khánh Chi, Trác Ngự đều đã dại ra ở đó, rung động thất thần, thật lâu không thể bình tĩnh.