Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 7107 - Chương 7107: Tùng Thạch (2)

Chương 7107: Tùng Thạch (2) Chương 7107: Tùng Thạch (2) Chương 7107: Tùng Thạch (2)

Nói không khoa trương, cũng chỉ có ở Huyền Hoàng thần tộc, mới có thể khiến Tô Dịch một “gười từ ngoài đến” như vậy trong thời gian ngắn nhất quen thuộc cùng hiểu biết mọi thứ của mệnh hà khởi nguyên!

Đứng cao, mới có thể nhìn xa.

Nếu mang Huyền Hoàng thần tộc so sánh một ngọn núi cao, như vậy đứng ở trên ngọn núi cao này, liền có thể làm người ta “nhìn xuống mọi núi nhỏ” !

Nếu Tô Dịch sau khi đến mệnh hà khởi nguyên, chỉ dựa vào bản thân đi xông pha, còn không biết cần bao lâu mới có thể thật sự tiếp xúc đến bí mật chỉ có năm đại thiên khiển thần tộc mới có thể nắm giữ!

Hoàng Tổ an bài như vậy, đã có thể khiến Tô Dịch có một nơi ngủ đông an toàn, lại có thể mau chóng quen thuộc cùng hiểu biết mệnh hà khởi nguyên, thật sự dụng tâm lương khổ.

“Ngoài ra, ta cũng muốn mượn cơ hội này để hắn nhìn một chút, các cực khổ kia sau khi Tiêu Tiến thất bại, tộc ta phải chịu.”

Thanh âm Hoàng Tổ có chút trầm thấp, “Tiền sự không quên, hậu sự chỉ sư*, năm đó tông tộc chúng ta bởi vì Tiêu Tiển mà thừa nhận trả giá thê thảm nặng nề, đến nay cũng chưa thể xoay người.”

* việc trước không quên, lấy làm tấm gương cho việc sau

“Ta tin tưởng, khi Tô Dịch hiểu biết được cực khổ chúng ta phải chịu, khẳng định sẽ có một cái nhận biết càng thêm tỉnh táo đối với con đường mình truy cầu, cũng sẽ rõ một khi thua các thiên khiến thần tộc kia, cái giá phải trả lớn có bao nhiêu.”

Hoàng Huyên vẻ mặt phức tạp, “Tỷ, cho dù hắn hiểu biết được những thứ này, lại có ích gì? Tiêu Tiển năm đó, một vị tồn tại tuyệt thế cỡ nào, ngay cả thủy tổ vì hắn, cũng không tiếc đối nghịch với thiên khiển thần tộc khác.”

“Nhưng cuối cùng thì sao?”

“Tiêu Tiển đã chết!”

“Tông tộc chúng ta cũng hoàn toàn trầm luân!”

Hoàng Huyên nói xong lời cuối cùng, lòng vẫn khó nguôi, mang theo một phần oán khí, “Mà Tô Dịch kia, hôm nay cũng còn chưa bước lên con đường thành tổ, xa không bằng Tiêu Tiển năm đó, ta thật sự nhìn không ra, hắn có cái gì đáng giá ngươi trả giá như thết”

Ánh mắt Hoàng Tổ bình tĩnh, nói: “Ở trên người Tô Dịch, ta nhìn thấy hy vọng.”

“Hy vọng?”

Hoàng Huyên khó hiểu. Hoàng Tổ nói:

“Ta tạm hỏi ngươi, theo ý ngươi, tộc ta về sau có cơ hội hoàn toàn thoát khỏi gông xiềng tội tộc hay không?”

Hoàng Huyên trầm mặc, ánh mắt ảm đạm.

Sau khi trở thành tội tộc, năm tháng dài lâu trôi qua, quyền thế Huyền Hoàng thần tộc bọn họ đã sớm xuống dốc không phanh, không ngừng ổi về phía vực sâu suy sỤp.

Tới bây giờ, chỉ so sánh thế lực, thậm chí không bằng một ít cổ tộc cùng đạo thống đỉnh cấp trong bốn đại thiên vực.

Càng xa xa không thể đi đánh đồng với bốn đại thiên khiển thần tộc khác!

Chânh lệch quá lớn rồi.

Nếu không phải có “thủy tổ” tọa trấn, chống đỡ “thiên khiển thần tộc” tấm biển hiệu này, Huyên Hoàng thần tộc bọn họ sợ là đã sớm suy vong!

Dưới tình huống bực này, Huyền Hoàng thần tộc lấy cái gì đi xoay người? Lấy cái gì đi đánh vỡ gông xiầng tội tộc trên đầu?

Đừng nói người ngoài không tin, ngay cả tộc nhân của chính bọn họ cũng đã không ôm hy vọng...

“Để ta nói câu tàn khốc, từ một khắc đó tộc ta trở thành tội tộc, đã tương đương đi lên một con đường đi thông suy vong, như rơi vào vực sâu, quá trình tuy thong thả, nhưng cuối cùng chắc chắn hoàn toàn tiêu vong.”

Giọng điệu Hoàng Tổ trong trẻo nhưng lạnh lùng, lạnh lẽo như lưỡi đao, “Lúc ban đầu, bốn đại thiên khiển thần tộc kia nếu xé rách da mặt khai chỉến với chúng ta, có lẽ có thể diệt chúng ta, nhưng cũng sẽ trả giá nặng nề.”

“Đây cũng là nguyên nhân vì sao bọn họ chỉ biHoàng Tổ nói:

“Ta tạm hỏi ngươi, theo ý ngươi, tộc ta về sau có cơ hội hoàn toàn thoát khỏi gông xiềng tội tộc hay không?”

Hoàng Huyên trầm mặc, ánh mắt ảm đạm.

Sau khi trở thành tội tộc, năm tháng dài lâu trôi qua, quyền thế Huyền Hoàng thần tộc bọn họ đã sớm xuống dốc không phanh, không ngừng ổi về phía vực sâu suy sỤp.

Tới bây giờ, chỉ so sánh thế lực, thậm chí không bằng một ít cổ tộc cùng đạo thống đỉnh cấp trong bốn đại thiên vực.

Càng xa xa không thể đi đánh đồng với bốn đại thiên khiển thần tộc khác!

Chânh lệch quá lớn rồi.

Nếu không phải có “thủy tổ” tọa trấn, chống đỡ “thiên khiển thần tộc” tấm biển hiệu này, Huyên Hoàng thần tộc bọn họ sợ là đã sớm suy vong!

Dưới tình huống bực này, Huyền Hoàng thần tộc lấy cái gì đi xoay người? Lấy cái gì đi đánh vỡ gông xiầng tội tộc trên đầu?

Đừng nói người ngoài không tin, ngay cả tộc nhân của chính bọn họ cũng đã không ôm hy vọng...

“Để ta nói câu tàn khốc, từ một khắc đó tộc ta trở thành tội tộc, đã tương đương đi lên một con đường đi thông suy vong, như rơi vào vực sâu, quá trình tuy thong thả, nhưng cuối cùng chắc chắn hoàn toàn tiêu vong.”

Giọng điệu Hoàng Tổ trong trẻo nhưng lạnh lùng, lạnh lẽo như lưỡi đao, “Lúc ban đầu, bốn đại thiên khiển thần tộc kia nếu xé rách da mặt khai chỉến với chúng ta, có lẽ có thể diệt chúng ta, nhưng cũng sẽ trả giá nặng nề.”

“Đây cũng là nguyên nhân vì sao bọn họ chỉ biếm chúng ta thành tội tộc, muốn thông qua thủ đoạn tằm ăn rỗi, theo thời gi-

an chuyển dời, từng chút một đưa chúng ta đến trong vực sâu tử vong.”

“Mà bây giờ, mục đích của bọn họ đã sắp thực hiện!”

“Phàm là không phải người mù đều có thể nhìn ra, Huyền Hoàng thần tộc chúng ta bây giờ nếu đi khai chiến với bốn đại thiên khiển thần tộc kia, nhất định là tự chịu diệt vong.”

“Không!”

Nói đến đây, Hoàng Tổ sửa đúng nói:

“Nghiêm khắc mà nói, Huyền Hoàng thần tộc chúng ta đã suy sụp đến mức không có tư cách đi khai chiến với các thiên khiển thần tộc kial”

“Nếu không phải có một mình thủy tổ chống đỡ, ngươi cho rằng Huyền Hoàng thần tộc chúng ta còn có thể tồn tại?” Một đoạn lời, khiến vẻ mặt Hoàng Huyên ảm đạm, đuôi lông mày tràn đầy lo lắng, mím môi không nói.

Hắn không thể phản bác.

Bởi vì đây chính là tình cảnh bây giờ của Huyên Hoàng thần tộc!

“Cho nên, chúng ta phải thay đổi!”

Hoàng Tổ giọng điệu kiên định, “Kéo dài hơi tàn, về sau cũng sẽ chết, vì sao không thể liều một phen?”

Trong lòng Hoàng Huyên chấn động, rốt cuộc hiểu, “Tỷ, đây là nguyên do ngươi lựa chọn ở trên người Tô đạo hữu được ăn cả ngã về không?”

“Không sai.”

Hoàng Tổ nói:

“Chúng ta và Tô đạo hữu có kẻ địch chung, mà hắn là Mệnh Quan, có được nội tình trở thành chúa tể vận mệnh, đây là hy vọng của chúng tal”

Hoàng Huyền nói: “Nhưng...”

Không đợi nói tiếp, Hoàng Tổ đã bình tĩnh nói: “Cho dù hy vọng xa vời nữa, cho dù cuối cùng Tô đạo hữu cũng có thể đi vào vết xe đổ của Tiêu Tiến, nhưng không thử một chút, làm sao biết hy vọng này không thể thực hiện?”

Nói đến đây, nàng nói từng chữ một:

“Đối với chúng ta mà nói, đây cũng là một hy vọng duy nhất.”

“Thành, xoay người.”

“Bại, diệt vongl”

Tâm tình Hoàng Huyên quay cuồng, nói:

“Tỷ, ta biết nên làm như thế nào rồi!”
Bình Luận (0)
Comment