Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 7129 - Chương 7127: Khi Ta Chứng Đạo (2)

Chương 7127: Khi ta chứng đạo (2) Chương 7127: Khi ta chứng đạo (2) Chương 7127: Khi ta chứng đạo (2)

Tô Dịch tự nhiên sẽ không ngu xuẩn đến mức đi đụng chạm các nguy hiểm đủ để lấy tính mạng hắn.

Làm Mệnh Quan, hắn quả thực tựa như mở “thiên nhãn”, không chỉ có thể quan sát được tất cả nguy hiểm trong Huyền Âm cấm khu, còn có thể phát hiện các loại cơ duyên phân bố trong vùng cấm khu này.

Như là đại đạo nguyên thạch, đạo dược khan hiếm bên ngoài khó gặp vân vân.

Ngẫu nhiên, khi gặp được một ít thiên tai đủ có thể uy hiếp đến tính mạng Đạo Tổ, Tô Dịch không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, tựa như Thao Thiết đụng phải mỹ vị mê người nhất thế gian, quyết đoán ra tay, mang lực lượng “thiên tai” bực này phong cấm ở Trấn Hà Cửu BiI Lúc trước Tô Dịch từng xác minh, lực lượng bổn nguyên Trấn Hà Cửu Bi, có thể lợi dụng chu hư quy tắc của Cửu Khúc Thiên Lộ, mang các “thiên tai” kia phong ấn.

Chẳng qua, chịu hạn chế bởi một thân tu vi cảnh giới của Tô Dịch, nhiều nhất chỉ có thể phong ấn ba loại thiên tai.

Như lúc trước ở quan ải thứ sáu, “Diệt Thế Thanh Liên” “Ngũ Sát Kiếp Quang” do hắn phóng ra, đầu là dùng loại biện pháp này phong ấn mang đi.

Cho nên, đối với Tô Dịch mà nói, phong ấn thêm mỗi một loại thiên tai khủng bố, liền ý nghĩa có thêm một con bài chưa lật đủ có thể đối kháng Đạo Tổ.

Đáng tiếc, nhiều nhất chỉ có thể phong ấn ba loại.

Tô Dịch tính, sau khi mình phá cảnh, lại thử xem có thể phong ấn càng nhiều lực lượng thiên tai hay không.

Đương nhiên, trọng tâm lần hành động này của hắn, vẫn là phá cảnh!

Các nguy cơ cùng sát kiếp kia phân bố trong Huyền Âm cấm khu, thì thành đá mài kiếm của hắn.

Trong nháy mắt, đã nửa tháng thời gian trôi qua.

Một ngày này.

Tô Dịch vừa trải qua một hồi đại chiến tanh máu có thể nói thảm thiết.

Đối thủ là một tử linh quỷ dị từ trong dòng sông màu đen lao ra, chiến lực cực đoan khủng bố, so với bất cứ Đạo Chủ Đạo Chân cảnh nào Tô Dịch gặp được còn mạnh hơn một đoạn. Ở trong một trận chiến này, Tô Dịch nhiều lần bị thương nặng, vài lần tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, hung hiểm đến mức tận cùng.

Thẳng đến lúc cuối cùng giết chết một tử linh quỷ dị kia, toàn thân Tô Dịch vô cùng thê thảm.

Đạo thể tổn hại nghiêm trọng, thần hồn ảm đạm, che kín vết rách, tâm cảnh bí lực đều sắp khô kiệt.

Nếu không phải dựa vào một hơi gắng gượng chống đỡ, đã sớm ngã xuống.

Điều đòi mạng nhất là, ở lúc này, vô số đại quân xương trắng chồng chất cuồn cuộn từ phương xa đánh tới.

Một màn này, quả thực đủ khiến bất luận kẻ nào tuyệt vọng.

Nhưng Tô Dịch không. Khóe môi hắn khẽ động, vốn muốn cười một cái, ai ngờ bởi vì bị thương quá nặng, thân thể quá mức suy yếu, ngay cả cười một cái cũng trở nên rất miễn cưỡng.

Cuối cùng, hắn chỉ ở trong lòng mặc niệm một câu, “Kiếp đến!”

Sau đó, trong Huyền Âm cấm khu bị sương mù trắng xóa bao phủ này, đột nhiên có tiếng kiếp lôi kinh động thế gian vang vọng.

Toàn bộ cấm khu đều theo đó kịch liệt rung chuyển hẳn lên.

Một khí tức kiếp nạn cấm ky không cách nào hình dung, theo đó khuếch tán đến mỗi một khu vực của mảng cấm khu nàu.

Trên lưu ly bảo thuyền, Hoàng Huyên đang ngủ say.

Hắn cảm thấy, con đường phía trước dữ nh¡ĩầu lành ít, về sau sợ là có thể sẽ không có cơ hội ngủ say, cho nên đang ngủ bù.

Nhưng một chớp mắt này, hắn như bị kích thích, nhảy bật người lên, kêu to:

“Tỷ, đã xảy ra chuyện øì? Vì sao ta cảm thấy thể xác và tinh thần sợ hãi, có loại cảm giác đại họa lâm đầu?”

Khi kêu to, Hoàng Huyền đã lao ra khỏi khoang thuyền.

Sau đó liền nhìn thấy một hình ảnh không thể tưởng tượng.

Trong hư không nơi cực xa sương mù tràn ngập, không biết khi nào hội tụ một tầng kiếp vân thật dày.

Những kiếp vân kia vô cùng cổ quái, như ngọn lửa thiêu đốt, lại bày ra chín loại sắc thái khác nhau, chói mắt, đẹp đẽ vô cùng. Nhìn một cái, tựa như thấy được một giấc mơ hư ảo mờ mịt nhất, bởi vì kiếp vân như vậy, sợ cũng chỉ có ở trong mơ mới có thể nhìn thấy!

Ít nhất Hoàng Huyên chưa từng thấy, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói.

Trong lúc nhất thời, thể xác và tinh thần hắn run rẩy, ánh mắt cũng trở nên hoảng hốt, thật sự không cách nào hình dung, kiếp vân kia rốt cuộc mộng ảo đến cỡ nào.

Mà lúc này, bên tai Hoàng Huyền vang lên tiếng của Hoàng Tổ, “Đây là phá cảnh chỉ kiếp của Tô đạo hữu.”

Thì ra, Hoàng Tổ đã sớm bị kinh động, đứng ở chỗ mũi thuyền, ngóng nhìn phương xa, trên khuôn mặt tinh xảo tuyệt đẹp cũng hiện ra nét hoảng hốt.

Kiếp vân kia, đẹp đến mức không thể tưởng tượng, cũng nguy hiểm đến mức không thể tưởng tương!

Hoàng Tổ bị kinh diễm, cũng bị rung động.

Nàng làm Đạo Tổ, một vị nhân vật tuyệt thế chói mắt nhất trước đây của thiên khiển thần tộc, cũng chưa từng nghe nói, Thành Tổ Chi Kiếp của Thiên Mệnh cảnh nào sẽ mộng ảo như vậy.

“Phá cảnh chi kiếp?”

Hoàng Huyên trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc nói: “Ta cũng thiếu chút nữa cho rằng mình là đang nằm mơ đó..."

Âm!

Chợt, kiếp vân thần bí hiện ra chín loại hào quang nơi cực xa chợt nở rộ ra vô tận quang diễm.

Như thiên hỏa thiêu đốt, toàn bộ Huyền Âm cấm khu như bị đun sôi, ầm ầm ầm rung chuyển hẳn lên.

Hoàng Tổ và Hoàng Huyên mắt đau đớn, tâm thần và thần hồn đầu gặp phải ảnh hưởng đáng sợ, không nhìn thấy nữa, cũng không cảm giác được bất cứ cảnh tượng nào.

Trong đầu tỷ đệ hai người chỉ còn lại một ý niậm ——

Đối mặt một hồi cấm ky chi kiếp quỷ dị mộng ảo như thế, Tô đạo hữu hắn... Có thể vượt qua hay không?
Bình Luận (0)
Comment