Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 7132 - Chương 7130: Thế Gian Này, Đại Đạo Dị Tượng Mấy Phần (3)

Chương 7130: Thế gian này, đại đạo dị tượng mấy phần (3) Chương 7130: Thế gian này, đại đạo dị tượng mấy phần (3) Chương 7130: Thế gian này, đại đạo dị tượng mấy phần (3)

Phong Nghê là kiếp linh, cũng không biết cái gì gọi là bi thương cùng khổ sở, lúc ấy nàng chỉ trầm mặc rất lâu rất lâu, cho rằng mình nếu là người sống thật sự, hẳn là sẽ so với con chó đen kia càng bi thương hơn.

Ào àol

Ao Niết Bàn đã thức tỉnh, nước ao cuồn cuộn, lực lượng niết bàn vang lên ào ào.

Cảnh tượng như vậy, từng là thứ Tiêu Tiển tha thiết ước mơ, nhưng hắn đời này cũng chưa từng thấy.

Phong Nghê âm thầm thở dài.

Sau đó, nàng như ý thức được cái gì, đột nhiên giật mình.

Ao Niết Bàn thức tỉnh, chẳng phải ý nghĩa, hôm nay Mệnh Quan mới kia đã làm được chuyện Tiêu Tiến chưa từng làm được, thật sự đạt được Mệnh Thư tán thành?

Nghĩ đến đây, Phong Nghê đột nhiên lầm bẩm: “Ta của một khắc này, là nên vì Tiêu Tiển cảm thấy sinh không gặp thời, hay là nên cảm thấy cao hứng vì Tô Dịch?”

Phong Nghê không biết là, sớm từ lúc ở Vạn Kiếp Chi Uyên, Mệnh Thư đã từng chủ động lao đầu vào lòng đối với Tô Dịch, khát vọng dung nhập trong một thân đạo hạnh của Tô Dịch.

Mà lúc này, theo Tô Dịch bước lên con đường thành tổ, Mệnh Thư dị động lần nữa, giở lại trò cũ, muốn dung nhập trong đạo hạnh của Tô Dịch.

Nhưng cũng bị Cửu Ngục Kiếm từ chối ngoài cửa. Cho nên, Ao Niết Bàn thức tỉnh, so với nói là tán thành đối với Tô Dịch, chẳng bằng nói, là một hồi chủ động thần phục.

“Hồng Mông thiên vực” một trong bốn đại thiên vực của mệnh hà khởi nguyên.

Không giống với thiên vực khác, Hồng Mông thiên vực đặc thù cùng cấm ky nhất.

Ở thiên vực này, tiên đạo không tồn tại!

Tất cả phép tu hành của thế gian, đầu gián đoạn ở trước tiên đạo.

Đại tu sĩ trên con đường Vũ Hóa, đã là lục địa thần tiên hô mưa gọi gió trong mắt phàm phu tục tử.

Trong một tòa thành trì thế tục. Trừ tịch (đêm 30 Tết).

Tuyết lớn tung bay, các nhà các hộ giăng đèn kết hoa, phố lớn ngõ nhỏ khắp nơi tràn đầy bầu không khí náo nhiệt đón Tết.

Ở ngày này, cho dù là gia đình nghèo nữa, cũng sẽ lấy ra một ít của cải tích góp đã lâu, dán bùa đào, thỉnh môn thần, dán song cửa sổ, treo tranh tết, đặt mua một ít hàng tết thời điểm bình thường không nỡ ăn dùng.

Trẻ con cũng thích Tết, có thể mặc quần áo mới, có thể bắn pháo, có thể ăn thượng một bữa cơm tất niên khát vọng đã lâu.

Chỗ cổng thành, có một cây đào trụi lủi, gốc già uốn éo, cành cây như xương sắt mạnh mẽ.

“Cây đào này rất có lai lịch, tên gọi Bàn Đào Thụ, chính là kỳ trân có thể đếm được trên đầu ngón tay của tiên giới, ba vạn năm nở hoa, ba vạn năm kết quả, phàm nhân đừng nói ăn một trái, dù là ngửi mùi một chút, cũng có thể đạp đất thành tiên, cử hà phi thăng!”

Một người ăn xin già mặc cũ nát lôi thôi, chỉ vào một cây đào kia thong thả nói.

Bên cạnh có một ít trẻ con tuổi không lớn nøồi xổm, đang hi hi ha ha chơi đùa, không mấy đứa dụng tâm nghe.

Bởi vì chuyện xưa “Bàn Đào Thụ” lão khất cái kể, bọn nó đã sớm nghe không biết bao nhiêu lần, sớm chán ngấy rồi.

Nhưng lão khất cái lại làm không biết mật, chỉ cần có người ghé tới, sẽ kể một chút chỗ thần dị của Bàn Đào Thụ.

“Đáng tiếc nha, con đường tiên đạo đứt rồi.”

Lão khất cái thở dài một tiếng, so với nói lão đang kể chuyện xưa cho người khác, chẳng bằng nói là lầm bẩm. “Hỗn độn lúc ban đầu nhất, con đường tiên đạo vượt lên trên tất cả con đường của chư thiên, tiên khi đó... Mới xưng là tiên thật sự!”

“Khi đó, thành tiên là chuyện hư ảo bao nh¡êu, khiến vô số hỗn độn chúa tể cạnh tranh! Nào như bây giờ, con đường tiên đạo ngược lại lưu lạc đến dưới con đường khác..."

“À j1”

Lão khất cái vừa lầm bẩm những lời khiến trẻ con phụ cận nghe không hiểu, vừa thở dài một tiếng, nhìn một cây đào trụi lủi kia, ngẩn người không nói.

Bóng đêm buông xuống.

Trong thành đèn đuốc như rồng, pháo từng trận, các nhà các hộ đoàn viên, tụ tập trong một sảnh, hòa thuận vui vẻ.

Bạo trúc thanh Trung từ cựu tuế, xuân phong tống noãn nhập đồ tô*.

Tiếng pháo tre nổ vang một năm đã hết, Gió xuân đưa hơi ấm đến trong đó có mùi rượu đồ tô.

Thiên môn vạn hộ đồng đồng nhật, tổng bả tân đào hoán cựu phù.

(Trong ngàn nhà, vạn gia đình, nhà nào cũng đều thắp đèn sáng sủa, Treo thẻ đào tiễn đưa năm cũ và cầu điềm tốt lành.)

4 câu trên thuộc bài thơ Nguyên Nhật của Vương An Thạch

Chỗ cổng thành, lão khất cái cuộn mình ngủ ở nơi đó đột nhiên mở một con mắt đục ngầu, nhìn về phía bầu trời.

Trừ tịch, giao thừa trong mắt người thế tục.

Năm cũ đến đây trôi qua, qua giờ Tý, liên nghênh đón một năm mới. Tống cựu nghênh tân.

Mà ở trong mắt lão khất cái, trên không Hồng Mông thiên vực một đêm này, khí trong đục luân phiên, như lưỡng nghi luân chuyển, một loại lực lượng chu hư quy tắc thần bí khó lường, cũng đang trình diễn biến hóa luân phiên thần di.

Nhưng khác với ngày xưa, lão khất cái đột nhiên run rầy trong lòng, như phát hiện cái gì, chợt cúi đầu, nhìn về phía Bàn Đào Thụ cách đó không xa.

Cây Bàn Đào Thụ kia trụi lủi, giống như cây khô chết héo, rất lâu rất lâu trước kia, xa xưa đến mức không có ai biết, từ ngày đó gốc Bàn Đào Thụ này xuất hiện ở chỗ cổng thành, đã chưa từng mọc lá đơm hoa.

“Kỳ quái, chẳng lẽ là ảo giác sao?”

Lão khất cái nhíu mày, lại chăm chú nhìn hồi lâu, cũng chưa phát hiện cái gì, cuối cùng lắc lắc đầu, thu hồi ánh mắt, tiếp tục ngủ ngáy khò khò.
Bình Luận (0)
Comment