Chương 7186: Chủ động gánh tiếng xấu (1)
Chương 7186: Chủ động gánh tiếng xấu (1) Chương 7186: Chủ động gánh tiếng xấu (1)
Phải làm sao bây giờ?
Lão cũng không nghĩ tới, hai đại địch này một khi ra tay, sẽ quyết đoán đáng sợ như thế.
Giờ phút này cho dù lão muốn liều mạng ra tay, cũng đã không kịp đi giúp Tô Dịch!
Mà một chớp mắt này, nơi đây vang lên tiếng cười thản nhiên củau Tô Dịch, “Chờ giết hai con chim già này, chúng ta cùng nhau nhấm nháp một phen thịt Tất Phương rốt cuộc có mùi vị thế nào.”
Thanh âm còn đang vang vọng.
Ở dưới ánh mắt chấn kinh nhìn chăm chú đó của Ứng Lô, chỉ thấy Tô Dịch không tránh không né, tiến lên một bước, lập tức nắm lấy cổ Tất Sơn Thuật, tùy tay bẻ một cái. Rắc!
Một cái đầu của Đạo Chủ Nguyên Thủy cảnh hậu kỳ, bị dễ dàng bẻ gãy như vậy.
Bóng người Tất Sơn Thuật khôi ngô ngang tàng, cao khoảng một trượng.
Hắn đánh ra một côn, dốc hết toàn lực, uy năng đáng sợ cỡ nào, nhưng nện ở trên thân Tô Dịch, lại chưa từng thương tổn đến Tô Dịch mảy may.
Ngược lại, đầu hắn bị thoải mái bẻ gãy, cổ đứt gãy ra, máu tươi nhất thời như suối phun bắn ra.
Một màn tanh máu tàn bạo này, khiến Ứng Lô trợn trừng đôi mắt, thiếu chút nữa không dám tin.
“Sao có thểt ?
Tất Sơn Hành cũng đã biến sắc. Ở lúc trước đến, hắn và Tất Sơn Thuật đều từng tìm hiểu chỉ tiết của tuần thú sứ Quân Độ, làm đủ chuẩn bị.
Nhưng đánh vỡ đầu, Tất Sơn Hành cũng không ngờ, vừa mới khai chiến, đầu của Tất Sơn Thuật cũng bị người ta hái mất rồi!
Đạo Chủ Nguyên Thủy cảnh trừ phi hóa thành tro kiếp, nếu không lúc nào cũng có thể khôi phục lại.
Đạo thể không đầu của Tất Sơn Thuật đang điên cuồng giãy dụa.
Nhưng chung quy là phí công, theo bàn tay Tô Dịch phát lực, nháy mắt mang toàn bộ đạo thể cùng đầu của hắn hoàn toàn phong cấm lại, tùy tay ném vào Tụ Lý Càn Khôn.
Hành động thoải mái đó, tựa như tùy tay hái một quả dưa ném vào bao tải. “Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai?”
Tất Sơn Hành gầm lên, hắn bất chấp chém giết với Ứng Lô, ngay lập tức tránh lui.
Tô Dịch bước ra một bước, lấy tay chộp một cái, đã xách Tất Sơn Hành ở trong tay, bàn tay khuếch tán lực lượng, nháy mắt giam cầm một thân đạo hạnh của Tất Sơn Hành, khiến hắn căn bản vô lực giãy dụa.
Sau đó, Tô Dịch lúc này mới cười nói:
“Ta là Quân Độ, Thái Hạo Vân Tuyệt từng tự mình ra tay xác minh, chẳng lẽ sẽ có giả?”
Thể xác và tinh thần Tất Sơn Hành phát lạnh.
Hắn dám lấy tính mạng đảm bảo, người trước mắt này, tuyệt đối không phải dư nghiệt Thiên Khôi cổ tộc gì hết!
Trên đời này cũng căn bản không có khả năng có Đạo Chủ Đạo Chân cảnh nào, có thể ở trong một chiêu mang hắn Đạo Chủ Nguyên Thủy cảnh này trấn áp!
Mà còn chưa chờ Tất Sơn Hành nói cái gì nữa, trước mắt đã tối sầm, bị Tô Dịch ném vào Tụ Lý Càn Khôn.
Đến đây, một trận đại chiến hạ màn.
Trước sau mới chỉ thời gian mấy chớp mắt.
Đối với Ứng Lô mà nói, đây vốn là một trận đại chiến làm người ta tuyệt vọng, sao có thể ngờ được, chiến đấu sẽ kết thúc nhanh như vậy?
Hai vị Đạo Chủ Nguyên Thủy cảnh, cứ như vậy bị vài chiêu trấn áp!
Lúc này, Ứng Lô nhịn không được nữa, nói: “Đại nhân, ngài... Chẳng lẽ là một vị... Đạo Tổ thâm tàng bất lộ?”
Cũng không trách Ứng Lô sẽ đoán như thế, trên đời này có thể thoải mái như thế nhào nặn Đạo Chủ Nguyên Thủy cảnh, trừ Đạo Tổ còn có thể có ai?
Tô Dịch ngẩn ra, lắc lắc đầu, “Không quan trọng.”
Lời tuy nói như vậy, thái độ của Ứng Lô cũng đã xảy ra biến hóa.
Nếu nói trước đó đi theo ở bên người Tô Dịch, lão là phụng mệnh làm việc, cho dù cực kỳ kính trọng đối với Tô Dịch, cũng chỉ là xuất phát từ cấp bậc lễ nghĩa.
Như vậy giờ phút này khi lại đối mặt Tô Dịch, đã mang theo một sự kính sợ phát ra từ trong lòng.
Trong lòng, càng mang Tô Dịch coi là tồn tại cấp bậc ngang hàng với Hoàng Hồng Dược!
Ứng Lô không phải không hoài nghị, ví dụ như một vị tồn tại cường đại như thế, sao có thể không biết chuyện “Nguyên Giới”?
Lại vì sao phải chạy tới Thanh Hàn châu này đảm nhiệm một chức vụ tuần thú sứ nho nhỏ?
Nhưng, Ứng Lô rất biết điều chưa truy hỏi.
Lão nhìn ra được, trên thân vị “Quân Độ đại nhân” này có rất nhiều bí mật không muốn ai biết!
“Triệt tiêu cấm trận đi.”
Tô Dịch phân phó, đã cất bước đi vào hành cung.
Ứng Lô thì tùy tay triệt tiêu cấm trận, nhất thời làn sương mù mờ mịt kia bao trùm ở trên dưới Bạch Long sơn dần dần biến mất.
Tầm nhìn của mọi người theo đó khôi phục lại.
“Quân Độ kia đã chết chưa?” “Khẳng định đã chết! Có hai vị Đạo Chủ Nguyên Thủy cảnh Tất Phương thần tộc cùng nhau ra tay, hắn nếu không chết, bảo ta đập đầu chết ở chỗ này cũng được!”
Tiếng nghị luận vang lên.
Các sứ giả kia lấy Hồng Trúc cầm đầu, ai cũng đầy cõi lòng chờ mong phóng mắt nhìn quanh, muốn xem xem Quân Độ chết thảm ở nơi nào.
Sau đó, vẻ mặt bọn họ đọng lại, mắt chợt trợn tròn.
Đầu kinh hãi nhìn thấy, nơi trước hành cung kia, bóng người Quân Độ rõ ràng đứng đó, chẳng qua không giống với trong dự đoán của bọn họ, Quân Độ không những chưa chết, ngược lại không tổn hao gì, như người không có việc gì!
“Cái này...” Các sứ giả kia trợn tròn mắt, đầu óc ngây dại.
Tô Dịch cười cười, xoay người đi vào hành cung.
Chuyện kế tiếp giao cho Ứng Lô xử lý là được, hắn cũng không có bao nhiêu tâm tư lại để ý tới những việc nhỏ vụn vặt này.
Giữa sân, không khí áp lực nặng nề, không chỉ các sứ giả kia, các tuần thú vệ ở đây cũng đầu ngây ra đó.