Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 7317 - Chương 7309: Ám Thủ Của Thái Hạo Linh Ngu (2)

Chương 7309: Ám thủ của Thái Hạo Linh Ngu (2) Chương 7309: Ám thủ của Thái Hạo Linh Ngu (2) Chương 7309: Ám thủ của Thái Hạo Linh Ngu (2)

Hoàng Hồng Dược giật mình, như không ngờ sẽ như vậy.

Còn chưa đợi nàng thở phào, Thái Hạo Linh Ngu mới ra khỏi phòng đột nhiên nói: “Đúng rồi, trên đường kế tiếp, ngươi cùng tiểu gia hỏa kia tốt nhất đừng lén lút truyền âm nói chuyện với nhau, nếu không, ta rất hoài nghi giữa ngươi cùng tiểu gia hỏa kia có chuyện xấu gì không thể lộ raI”

Thanh âm mềm mại réo rắt kia còn đang quanh quẩn, bóng người Thái Hạo Linh Ngu đã biến mất không thấy.

Khuôn mặt Hoàng Hồng Dược nổi lên một mảng biểu cảm xấu hổ giận dữ, trong lòng thì rất giật mình, biết tất cả động tĩnh trong phòng lúc trước, sớm bị Thái Hạo Linh Ngu âm thầm thấy hết! Tô Dịch thì như không có việc gì, đi trước tiến lên, đóng lại cửa phòng, lúc này mới nói:

“Không có gì bất ngờ xảy ra, cô ta hẳn là đã bắt đầu hoài nghi ta, kế tiếp sẽ tiến một bước thăm dò đối với ta.”

Hoàng Hồng Dược khẽ biến sắc, “Làm sao thấy được?"

Tô Dịch truyền âm nói:

“Cô ta lúc gần đi, để lại một luồng lực lượng cổ quái ở trên người ta, tuy không rõ là lực lượng gì, nhưng rất có thể giống với thần thức, có thể khiến cô ta lúc nào cũng thu hết vào mắt tình trạng của ta.”

Thân thể mềm mại của Hoàng Hồng Dược khẽ cứng ngắc, “Cái này chẳng phải ý nghĩa, trước mắt cô ta vẫn như cũ đang “nhìn' hai chúng ta?”

Tô Dịch khẽ gật đầu, “Ta bây giờ coi như cái gì cũng không biết, mà ngươi tìm cớ rời khỏi phòng trước, ta ngược lại muốn xem, cô ta rốt cuộc muốn làm cái gì.” Hoàng Hồng Dược hít vào ngụm khí lạnh, ý thức được Tô Dịch đây là tính lấy thân thử nguy hiẩm, mà làm như vậy, không thể nghi ngờ quá mức mạo hiểm.

Một khi bị Thái Hạo Linh Ngu phát hiện...

Nghĩ đến đây, Hoàng Hồng Dược lại ý thức được không thích hợp, nếu Thái Hạo Linh Ngu nhìn thấu thân phận Tô Dịch, lấy sự si tình của cô ta đối với Tiêu Tiển, sao có thể thương tổn Tô Dịch?

“Ngươi rốt cuộc có phải Tiêu Tiển hay không?”

Ánh mắt Hoàng Hồng Dược nhìn chằm chằm Tô Dịch.

Tô Dịch hơi trầm mặc, đáp lại:

“Nghiêm khắc mà nói, ta thật là chuyển thế chỉ thân của Tiêu Tiển, chẳng qua, ta chưa từng kế thừa ký ức cùng lực lượng đạo nghiệp của Tiêu Tiển, việc này nói đến thì dài...” “Vậy thì đừng nói nữa!”

Hoàng Hồng Dược ngắt lời, “Chờ về sau, ta lại tính sổ với ngươi tên hạ lưu bại hoại thối không biết xấu hổ này!”

Hoàng Hồng Dược một khắc này tỏ ra rất khác thường.

Nàng cúi đầu, gắt gao cắn hàm răng, không muốn Tô Dịch nhìn thấy vẻ mặt của nàng, lại là đang cực lực khống chế cảm xúc trong lòng.

Đối với Tô Dịch mà nói, đoạn lời này của Hoàng Hồng Dược ý tứ hàm xúc rất kỳ quái, có cáu giận không chút nào che giấu, cũng có một tia vui sướng khó nén.

Cũng làm người ta rất không biết phải nói gì.

Mình còn chưa nói xong đâu, giờ đã bị coi là Tiêu Tiển để đối đãi? Còn mắng mình thối không biết xấu hổ, hạ lưu bại hoại...

Tiêu Tiển chẳng lẽ cũng còn từng nợ Hoàng Hồng Dược món nợ phong lưu hay sao?

Nếu như thế...

Tiêu Tiển gã này thật đúng là... Không biết xấu hổ nhai

Có khúc mắc với Hoàng Thần Tú không nói, thế mà còn để mắt cô trẻ của người ta, quả thực phát, rồ, mất, trí!

“Nếu nói như vậy, ta đã căn bản không cần lo lắng cái gì cho ngươi, cho dù ngươi bị nhìn thấu, Thái Hạo Linh Ngu cũng tuyệt đối sẽ không thương tổn ngươi một sợi tóc gáy.”

Hoàng Hồng Dược liên tục hít sâu vài lần, như rốt cuộc khôi phục bình tĩnh, “Cứ theo ngươi nói, ta đi ra ngoài trước một chút, tạm xem cô ta sẽ ra tay tiến hành thử đối với ngươi hay không.”

Dứt lời, nàng đã một mình rời khỏi.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Tô Dịch.

Nghĩ một chút, hắn tới nằm xuống trên giường mềm, cả người cũng theo đó thả lỏng.

Giường mầm từng bị Hoàng Hồng Dược ngôi, hãy còn lưu lại một mùi thơm thoang thoảng, đó là mùi thơm của cơ thể.

Mùi thơm cơ thể nỗi nữ nhân đều không giống nhau.

Mùi thơm cơ thể Hoàng Hồng Dược như lan như xạ, mang theo một tia hương vị mát lạnh thấm vào ruột gan, rất dễ chịu.

Tô Dịch vừa uống rượu, vừa nhắm mắt nghỉ ngơi. Thẳng đến lúc uống cạn một bầu rượu, đã trôi qua ước chừng một canh giờ.

Tô Dịch chú ý tới, Thanh Diên Thần Chu sớm đã lao vào Hỗn Độn Kiếp Hải, cảnh tượng ven đường cũng theo đó biến hóa.

Dọc đường, mây đen dày nặng như khối chì che đi bầu trời, trên mặt biển cơn lốc càn quét cuồng bạo như giận dữ, nhấc lên sóng biển mãnh liệt.

Ngẫu nhiên sẽ có tiếng sấm sét khủng bố truyên ra trên bầu trời, tia chớp các loại màu sắc như sợi roi vung lên, xé rách một góc mây đen, vung xuống ánh sáng chói mắt, chiếu xuyên bóng tối.

Phành phành phành!

Thanh Diên Thần Chu xuyên qua ở trên biến, ngẫu nhiên sẽ bị sóng biển ngập trời vỗ, phát ra tiếng va chạm nặng nà.

Cơn lốc càn quét kia, nhiêu lần ý đồ mang chiấc bảo thuyền này hất bay đi.

Tuy nhiên, bảo thuyền vô cùng thần dị, bao trùm lực lượng phòng ngự nghiêm ngặt, mang tất cả va chạm đều ngăn cản hóa giải, nhưng vẫn như cũ cho người ta cảm giác xóc nảy kịch liệt.

“Chỉ là lực lượng thiên tai trên vùng hải vực này, cũng có thể dễ dàng mang cường giả trên con đường thành tổ xé vỡ nát, trách không được Hỗn Độn Kiếp Hải này sẽ bị coi là một trong những cấm địa nguy hiểm nhất thiên hạ.”

Tô Dịch xuyên qua cửa sổ hiên, nhìn thấy trên bầu trời như mực nước nhuộm đen kia, mây sét cuồn cuộn, tia chớp chạy đi, cho dù cách lực lượng phòng ngự của bảo thuyền, cũng khiến hắn rõ ràng cảm nhận được một luồng khí tức kiếp nạn cực đoan cuồng bạo!
Bình Luận (0)
Comment