Chương 7320: Đạo nhân điếc (2)
Chương 7320: Đạo nhân điếc (2) Chương 7320: Đạo nhân điếc (2)
Giả bộ?
Ánh mắt Thái Hạo Vân Tuyệt cổ quái, trong lòng cười khẩy, thằng nhãi này trái lại cũng là người thú vị, giả bộ còn rất giống!
Tô Dịch cũng nhịn rất vất vả.
Không có cách nào, mỗi lần nhìn thấy Thái Hạo Vân Tuyệt, hắn liền nhớ tới bộ dáng lúc gã này bị mình bạo ngược thê thảm như chó chết.
Thẳng đến lúc tới cách đạo đài xương trắng kia không xa, Thái Hạo Vân Tuyệt hít sâu một hơi, chắp tay vái, nói: “Quấy rầy tiền bối rồi, văn bối có việc dò hỏi, không biết tiền bối có thể chỉ giáo hay không.”
Đạo nhân ngồi khoanh chân lặng yên đứng lên, xoay người lại, một đôi mắt lạnh nhạt sâu thẳm nhìn về phía Thái Hạo Vân Tuyệt, “Chuyện gì”
Chỉ bị ánh mắt đối phương nhìn chằm chăm, Thái Hạo Vân Tuyệt đã da đầu phát tê một phen, không khỏi gian nan nuốt nước miếng, thấp giọng nói ra sự việc.
Đạo nhân ồ một tiếng, nói không cần nghĩ ngợi: “Một phần bản đồ bí ẩn kia không có vấn đề.”
Thái Hạo Vân Tuyệt ngẩn ngơ, tiền bối ngài cũng chưa nhìn một cái, sao có thể đã làm ra phán đoán rồi?
“Còn có việc?”
Đạo nhân hỏi.
Thái độ cứng ngắc lạnh nhạt đó, khiến trong lòng Thái Hạo Vân Tuyệt càng thêm cảm thấy áp lực, vội vàng nói: “Đa tạ tiền bối chỉ điểm, đã không có việc gì, vẫn bối cáo từi”
Nói xong, hắn đang muốn dẫn Tô Dịch rời khÔi.
Đạo nhân đột nhiên nói: “Nếu có thể, để người bên cạnh ngươi lưu lại, tạm để ta nhìn xem, phương hướng bản đồ bí ẩn kia chỉ dẫn sẽ có biến hóa hay không.”
Tinh thần Thái Hạo Vân Tuyệt rung lên, liên tục gật đầu, “Có thể!”
Hắn nhìn về phía Tô Dịch, phân phó: “Quân Độ, có thể theo ở bên cạnh tiền bối nghe lệnh, là tạo hóa to lớn của ngươi, không thể mất cấp bậc lễ nghĩa! Nếu ngươi biểu hiện tốt, ta cam đoan không thiếu lợi ích cho ngươi! Hiểu chưa?”
Tô Dịch gật gật đầu.
Trong lòng hắn có chút khác thường, trong ấn tượng, lời Thái Hạo Vân Tuyệt thường xuyên nói nhất, chính là vẽ bánh lớn cho người khác.
Thái Hạo Vân Tuyệt xoay người mà đi.
Hắn là thực không muốn nán lại một lát nào nữa, đạo nhân quỷ dị kia quá dọa người, khiến cả người hắn mất tự nhiên, như mũi nhọn gác lên lưng.
Trước đạo đài xương trắng, chỉ còn lại đạo nhân cùng Tô Dịch.
Thấy tất cả cái này, Hoàng Hồng Dược không khỏi có chút lo lắng, sợ Tô Dịch xảy ra cái gì sai sót.
Nhưng nàng không biết là, không phải đạo nhân muốn lưu lại Tô Dịch, mà là Tô Dịch chủ động bảo đạo nhân mở miệng, giữ hắn lại.
“Các hạ xưng hô như thế nào?”
Tô Dịch truyền âm hỏi. Đạo nhân đứng ở trên đạo đài xương trắng, đầu hơi cúi thấp, hai tay nâng lên đang muốn chắp tay, đã bị Tô Dịch ngăn cản.
“Chớ đa lễ, miễn cho khiến người khác hoài nghi.”
Tô Dịch phân phó.
Đạo nhân gật gật đầu, “Nếu Mệnh Quan đại nhân không muốn người khác phát hiện, không ngại đi lên đạo đài một chuyến.”
Tô Dịch lập tức ởi lên.
Trên đạo đài kia kiếp quang lưu chuyển, sương mù màu đen tràn ngập, khi Tô Dịch xuất hiện trên đó, mọi người quan sát ở nơi xa đều sợ bị đạo nhân kia hiểu lầm, theo bản năng thu hồi lực lượng cảm giác.
“Đầu giải tán đi." Thái Hạo Vân Tuyệt phất phất tay.
Hắn dẫn theo Thái Câu cùng các Đạo Tổ kia đi vào trong đại điện bảo thuyền, tính bàn bạc một phen kế hoạch trả thù Chuyên Du thị.
Duy chỉ có một mình Hoàng Hồng Dược, vẫn đứng ở nơi đó, xa xa nhìn một tòa đạo đài xương trắng kia.
Không yên lòng.
Trong một căn phòng trên thuyền, Thái Hạo Lỉnh Ngu đứng ở chỗ cửa sổ, cũng thấy được cảnh tượng trên đạo đài xương trắng kia.
“Con bướm kia, chính là Ny Nhi nhỉ, nàng ấy cũng bằng lòng làm việc cho tiểu Mệnh Quan họ Tô này, khẳng định là biết, hắn là chuyển thế chỉ thân của ngươi.”
Trong lòng Thái Hạo Linh Ngu lầm bẩm, trong ánh mắt tràn đầy nhu tình, “Tiểu Mệnh Quan này tính tình cũng không xấu, vô luận là vì chính -
hắn, hay vì Hoàng Hồng Dược, mới lựa chọn âm thâm ra tay, nhưng mặc kệ như thế nào, cũng tương đương giúp ta giải quyết một phiần toái lớn khó giải quyết.”
Thái Hạo Linh Ngu lặng yên xoay người, tới trước bàn sách, trải ra một tờ giấy, linh bút viết xuống một bài từ ngắn đẹp đẽ.
Đạn phá trang chu mộng, lưỡng sí giá đông phOng.
Tam bách tọa danh viên, nhất thải nhất cá không.
Thùy đạo phong lưu chủng, hổ sát tầm phương đích mật phong.
Khinh khinh phi động, bả mại hoa nhân phiến quá kiều đông. * Bài Túy trung thiên Vịnh đại hồ điệp
Viết xong, đôi mắt màu vàng trong suốt của Thái Hạo Linh Ngu hiện lên một chút ý cười mơ hồ.
Bài từ ngắn này ra từ tay Tiêu Tiển, miêu tả là một con bướm.
Nói từng có một con bướm từ trong mộng cảnh tới hiện thực, một đôi cánh ngự gió đông mênh mông cuồn cuộn, mang mật hoa trong ba trăm khu vườn nổi tiếng thu thập sạch sẽ.
Nó là giống phong lưu trời sinh, dọa chạy mất ong mật lấy mật.
Nó nhẹ nhàng vung một đôi cánh, có thể mang người bán hoa đều quạt qua phía đông cầu.
Ý tứ rất dễ hiểu, lại rất khôi hài cùng thoải mái.
Lúc ấy, Tiêu Tiển nói, hắn là vì thấy được một con bướm tên là “Ny Nhi”, mới linh cảm khẽ động, viết xuống bài từ ngắn này.
Nhưng ở trong mắt Thái Hạo Linh Ngu, bài từ này rõ ràng tựa như viết bản thân Tiêu Tiển.
Lấy con bướm tự so sánh, lấy mật khắp nơi, còn bá đạo không cho phép ong mật khác tới gần, rõ ràng một kẻ trời sinh phong lưu, làm người ta vừa yêu vừa hận.
Cũng là chuyện này, khiến Thái Hạo Linh Ngu đã biết sự tồn tại của “Phong Nghê”.
Cho nên, vừa rồi ở lúc đối chiến với đạo nhân quỷ dị kia, khi con bướm đó xuất hiện, Thái Hạo Linh Ngu rất nhanh đã đoán ra là ai âm thầm ra tay.