Chương 7330: Hải Nhãn Kiếp Khư (1)
Chương 7330: Hải Nhãn Kiếp Khư (1) Chương 7330: Hải Nhãn Kiếp Khư (1)
“Quần Độ huynh đệ, thật không ngờ có ngươi, khiến chúng ta cũng hưởng thụ được chiếu cố đặc thù bực này.”
Thái Hạo Vân Tuyệt nhịn không được cảm khái, “Trực tiếp giống như quân vương xuất hành, nơi đến, tự có thần tử nghênh giá hộ tống!”
Trong lòng các Đạo Tổ kia đều rất phức tạp, lại không thừa nhận cũng không được, lời Thái Hạo Vân Tuyệt có lẽ khoa trương một chút, nhưng trái lại cũng là tình hình thực tết
Tô Dịch lại nói: “Chuyên Du thị nắm giữ đại đạo, ở trong Hỗn Độn Kiếp Hải này chiếm hết ưu thế, bọn họ ở lúc chạy đi, cũng chưa chắc sẽ gặp khúc chiết gì.”
Đôi mắt Thái Hạo Vân Tuyệt co lại, “Quân Độ huynh đệ nói rất đúng, mặc kệ như thế nào, chúng ta vẫn là toàn lực chạy đi thì tốt hơn!”
Khi nhìn Thái Hạo Vân Tuyệt và Tô Dịch ở chung hòa hợp như vậy, nghiễm nhiên tri kỷ chí thú hợp nhau, trong lòng Hoàng Hồng Dược bỗng sinh ra cảm giác hoang đường.
Nàng cũng không thể tưởng tượng, khi Thái Hạo Vân Tuyệt biết được, Quân Độ hắn coi trọng, chính là kẻ địch kia từng ở Nguyên Giới đánh hắn tâm cảnh tan tác, nên có tâm tình cỡ nào...
Một ngày sau.
Thái Hạo Linh Ngu đột nhiên sinh ra một tia kinh sợ khó có thể nói thành lời, chợt từ trong ngồi thiền tỉnh lại.
Ngay sau đó, bóng người của nàng liền xuất hiện ở chỗ mũi tàu.
Sau đó liền nhìn thấy, trên mặt biển nơi xa lộ ra một cảnh tượng quỷ dị làm người ta dựng cả lông tóc lên.
Trong phòng, lư hương lượn lờ.
“Ngươi thật sự xác định mang hai bảo bối này cho ta?”
Hoàng Hồng Thược nhìn chằm chằm Tô Dịch, trong mắt toát ra nét kinh ngạc.
Dọc đường, Tô Dịch lục tục từ trong tay năm kiếp linh đạt được năm cơ duyên.
Mà ở vừa rồi, Tô Dịch bỗng nhiên lấy ra hai bảo vật trong đó, chia cho Hoàng Hồng Thược.
Hành động đột ngột này, khiến Hoàng Hồng Thược cũng không tránh khỏi trở tay không kịp, cảm thấy bất ngờ. “Ta người này làm việc, vẫn luôn như thế.”
Tô Dịch cười uống một ngụm rượu, “Đối đãi đạo hữu như thế, đối đãi người khác đồng lòng hợp sức với ta, cũng như thế.”
Hoàng Hồng Thược nghe vậy, trong lòng lại không hiểu sao có chút mất mát, thì ra không chỉ một mình mình được đối đãi như vậy nha.
Sau đó, Hoàng Hồng Thược khẽ lắc đầu.
Nghĩ cái gì thế, mặc kệ như thế nào, Tô Dịch có thể chia sẻ cơ duyên với mình như vậy, đã là tình cảm khó được.
Càng đừng nói, hai bảo vật này Tô Dịch tặng cho, khiến mình Đạo Tổ cỡ này cũng không thể không động lòng.
Một khối “Lôi Sương Huyền Thiết”, kỳ trân hiếm có tế luyện tổ nguyên đạo binh chỉ có thể bắt gặp chứ không thể cầu. Một cây “Tử Khí Quy Nguyên Hoa”, có thể tẩy luyện một thân khí huyết của Đạo Tổ, tầm bổ tính mạng bổn nguyên, cũng là côi bảo ở bên ngoài nøàn vạn năm khó gặp.
Đặt ở thiên khiển thần tộc, cũng có thể liệt vào đỉnh cấp kỳ trân.
Tùy tiện lấy ra, cũng có thể dẫn phát Đạo Tổ trong thiên hạ tranh mual
Quà tặng như vậy, khiến Hoàng Hồng Thược thậm chí cũng có cảm giác được yêu mà sợ.
“Vậy... Ta thực sự nhận lấy đây.”
Hoàng Hồng Thược chớp chớp mắt.
Tô Dịch cười nói:
“Yên tâm, ngươi có thể nhận, ta mới cao hưng.”
Hoàng Hồng Thược không khách khí nữa, thu hồi hai món bảo vật. Trong tay Tô Dịch còn giữ lại ba bảo vật.
Phân biệt là Phi Hà Thảo, Tổ Nguyên Ngưng Đạo Thạch, cùng với một cây đoản kích đồng xanh tổn hại.
Đoản kích loang lổ vết gỉ, mũi đoản kích có lỗ thủng nhìn ghê người.
Đây là kiếp linh Nguyên Ch-
¡nh tặng cho, theo hắn nói, sớm ở Hỗn Độn kỷ nguyên lúc ban đầu nhất, cây đoản kích đồng xanh này đã chìm đáy biển, trải qua vạn cổ năm tháng mài mòn mà không mục nát.
Đây là một cây tuyệt thế hung binh, từng tàn sát rất nhiều Đạo Tổ, uống no máu tươi Đạo -
Tổ, các vết gỉ loang lổ kia mặt ngoài đoản kích, thực ra là dấu vết máu tươi khô cạn đọng lại!
Đáng tiếc, bổn nguyên của cây đoản kích này bị hao tổn nghiêm trọng, dẫn tới uy năng của nó cũng tiêu giảm nghiêm trọng. Nhưng, lúc ấy nhìn thấy cây đoản kích đồng xanh này, vô luận là Thái Hạo Vân Tuyệt, hay Đạo Tổ khác, đầu hơi thở cứng lại, ánh mắt đăm đăm.
Bởi vì đều cảm nhận được rõ ràng, trong chất liệu cây đoản kích đồng xanh này, rõ ràng có khí tức tổ linh căn! I
Đổi lại mà nói, cây đoản kích đồng xanh này ở lúc ban đầu nhất, rất có thể là một món hỗn độn bí bảo do tổ linh căn luyện chế.
Điều này bảo ai có thể không chấn động?
Thậm chí, lúc ấy Thái Hạo Linh Ngu cũng bị kinh động, tự mình đánh giá một lúc lâu, mới tiếc nuối nói một câu đáng tiếc.
Bởi vì, lực lượng bổn nguyên đoản kích đồng xanh đã không thể chữa trị, đã không xứng với cái xưng hô “hỗn độn bí bảo” này.
Chẳng qua, dựa theo ý kiến của Thái Hạo Linh Ngu, cho dù như thế, đoản kích đồng xanh này cũng có thể tính là tuyệt thế đạo binh, không kém hơn tổ cảnh bí bảo đệ nhất lưu đương thời.
Đối với điều này, Tô Dịch trái lại rất hài lòng.
Trong tay hắn thiếu một món tiện tay đạo kiấm.
Kiếm gỗ Cửu Tam là bội kiếm của Tiêu Tiến, quá bắt mắt, một khi vận dụng, căn bản không giấu được bất luận kẻ nào.
Đoản kích đồng xanh này tuy tổn hại, nhưng đối với Tô Dịch mà nói, trái lại có thể coi như đạo kiếm để dùng.
Hơn nữa, hắn có ý tưởng khác, tính tìm một cơ hội thử một lần, có thể mang đoản kích đồng xanh này luyện thành đạo kiếm hay không.
“Chiết kích trầm sa thiết vị tiêu, tự tương ma tẩy nhận tiền triêu*, về sau cây đoản kích này, gọi “Trầm Sa' là được rồi.” Tô Dịch thầm nghĩ.
* trích từ bài thơ Xích Bích hoài cổ
Chiết kích trầm sa thiết vị tiêu,
Tự tương ma tẩy nhận tiền triều.
Đông phong bất dữ Chu lang tiện,
Đồng Tước xuân thâm tỏa nhị Kiều.
Dịch nghĩa
Mũi kích gãy nằm trong cát, sắt chưa mòn hết,
Tự tay mình mài rũa, đã nhận thấy dấu vết triêu đại vừa qua.
Gió đông ví không thuận tiện cho chàng Chu Du,
Thì cảnh xuân thâm nghiêm của đài Đồng Tước đã khóa chặt hai nàng Kiều.