Chương 7339: Quần Độ hung tàn (1)
Chương 7339: Quần Độ hung tàn (1) Chương 7339: Quần Độ hung tàn (1)
Ngay sau đó, vô số sợi xích thần màu lửa đỏ chói mắt từ trên trời giáng xuống, xuyên thủng không gian, nháy mắt phong cấm phía trước nơi Thái Câu bỏ chạy!
Là Hoàng Đình đã ra tay.
Hoàng Đình!
Vị Đạo Tổ này rất lâu trước kia từng ở Huyền Hoàng thần tộc lấy chiến lực trác tuyệt trứ danh, không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã hiển lộ ra thần thông vượt quá tưởng tượng, chặn lại tất cả đường lui của Thái Câu cùng Tô Dịch!
Mà ở trên phương hướng khác, phân biệt có Chuyên Du Dạ, Lôi Thụ Đạo Tổ và hai vị Đạo Tổ khác cùng nhau vây chặn. Nghiễm nhiên như thiên la địa võng, mang Tô Dịch cùng Thái Câu hoàn toàn vây khốn.
Lập tức, sắc mặt Thái Câu biến đổi hẳn, tâm tình cũng ngã xuống thung lũng.
Xong rồi!
Lần này thật sự chắp cánh khó thoát, chạy trời không khỏi nắng!
Chuyên Du Dạ khinh miệt nhìn Thái Câu, “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, người Thái Hạo thị thật đúng là tiện
Thái Câu giọng dữ tợn nói: “Lão tử liều cái mạng này không cần, cũng muốn kéo một cái đệm lưng, không tin ngươi thử xem!”
Đôi mắt Chuyên Du Dạ co lại.
Lại thấy Hoàng Đình lạnh lùng nói: “Có ta ở đây, ngươi không làm được, chỉ cần ngươi dám động đậy một cái, ta nhất định bẻ gãy cổ của ngươi!”
Âm!
Một luồng sát phạt khí kinh khủng bá đạo mãnh liệt từ trên người Hoàng Đình dâng trào, gắt gao tập trung Thái Câu.
Chỉ uy thế cỡ đó, đã khiến Thái Câu cả người cứng ngắc, gần như hít thở không thông.
Đây là chênh lệch trên thực lực!
Thái Câu căn bản không nghi ngờ, một khi mình động đậy, Hoàng Đình nhất định có thể dễ dàng giết mình.
Giờ khắc này, Thái Câu lòng như tro tàn.
Hầu như cùng lúc, Chuyên Du Dạ vung tay lên, “Lôi Thụ, ngươi đi bắt tiểu gia hỏa kial” “Ta?
Lôi Thụ Đạo Tổ do dự, “Đại nhân, trên người tên nhãi rác rưởi kia có con bài chưa lật giữ mạng, ta...”
Ánh mắt Chuyên Du Dạ chợt lạnh, “Đil”
Lôi Thụ Đạo Tổ giật mình một cái, không dám do dự nữa, cất bước đi về phía Tô Dịch.
Hắn mặt đầy sát khí, khí thế khủng bố, “Quân Độ, khuyên ngươi vẫn là ngoan ngoãn thần phục thì tốt hơn, nếu không...”
Tô Dịch cười nói:
“Đừng sợ, ta cam đoan không dùng con bài chưa lật, ngươi cứ ra tay là được.”
Lôi Thụ Đạo Tổ: “...”
Người khác cũng đều ngẩn ra. Chuyên Du Dạ vì sao để Lôi Thụ Đạo Tổ ra tay, còn không phải bởi vì cố ky con bài chưa lật Thái Hạo Linh Ngu tặng cho?
Nhưng Quân Độ này lại nói sẽ không vận dụng con bài chưa lật cỡ đó, mặc cho ai không bất ngờ?
“Vật nhỏ này rất cuồng nha.”
Ánh mắt Chuyên Du Dạ âm u lạnh lẽo.
Hoàng Đình giọng điệu lạnh nhạt nói:
“Cuồng nữa cũng không thay đổi được vận mệnh của hắn.”
Âm!
Toàn thân uy thế của Lôi Thụ Đạo Tổ chợt bùng nổ, như trời long đất lở hướng về Tô Dịch áp bách.
Cùng lúc đó, hắn nắm giữ một cây chiến đao sáng như tuyết, cách xa nghìn trượng, giận dữ chém xuống.
Hiển nhiên, hắn cố ky con bài chưa lật của Tô Dịch, không dám tới gần, tính hội tụ toàn lực, ở dưới một đao này hoàn toàn hàng phục Tô Dịch.
“Tiểu tử này xong rồi!"
Trong lòng Thái Câu thầm than, trong đầu hiện ra hình ảnh tanh máu Tô Dịch chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.
Nhưng ngay sau đó, hắn chợt trợn tròn mắt.
Chỉ thấy Tô Dịch không những chưa từng né tránh, ngược lại bùng nổ lao rai
Khi một đao kia của Lôi Thụ Đạo Tổ nhấc lên đao khí cuồng bạo chém tới, hắn thậm chí chưa từng tránh né, mặc cho một đao này chém ở trên người. Đối với toàn bộ Đạo Tổ ở đây mà nói, giết một nhân vật Đạo Chân cảnh, quả thật là chuyện trong một đao, nhẹ nhàng dễ dàng, chớp mắt có thể diệt.
Cho nên, khi nhìn thấy Tô Dịch ngu ngốc lao tới, lại bị một đao này chém túng, cũng không cảm thấy bất ngờ.
Duy chỉ có bất ngờ là, Tô Dịch thế mà thực sự chưa dùng con bài chưa lật...
Nhưng chỉ một chớp mắt, mọi người đột nh¡ên biến sắc, ý thức được bọn họ đã nhìn lầm!
Theo một tiếng va chạm nặng nề, mảnh thiên địa này cũng chợt chấn động.
Một đao kia chém ở trên người Tô Dịch, lại chợt tan vỡ.
Trái lại, Tô Dịch bình yên vô sự. Không mất một cọng tóc!
Cái này...
Mọi người trợn tròn mắt.
Còn không chờ phản ứng, bóng người Tô Dịch bùng nổ lao ra tựa như một luồng ánh sáng, xuyên thủng không gian.
Chớp mắt đã tới phụ cận Lôi Thụ Đạo Tổ.
Tay phải giơ lên, năm ngón tay nhẹ nhàng nhấn một cái.
Toàn thân hộ thể đạo cương của Lôi Thụ Đạo Tổ ầm ầm nổ tung.
Ngay sau đó, từ thiên linh cái của lão bắt đầu, bóng người lão ở dưới lực một cú nhấn đó như tờ giấy nổ tung từng tấc một.
Máu thịt, thần hồn đầu ngay lập tức hóa thành tro kiếp.
Khi lực lượng một cái ấn xuống này ở trên hư không hạ xuống, tựa như lau đi một con ruồi bọ.
Toàn thân Lôi Thụ Đạo Tổ đều đã hóa thành tro kiếp đầy trời, biến mất.
Sau đó, Tô Dịch phủi phủi áo bào, nhìn bốn phía, “Chỉ có vậy, cần vận dụng con bài chưa lật sao?”
Bốn bề yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.
Chuyên Du Dạ, Hoàng Đình bọn bốn vị Đạo Tổ đều chấn động, biến sắc hẳn.
Lúc trước bọn họ đâu chỉ là nhìn lầm, rõ ràng là đụng phải một gốc rạ cứng thâm tàng bất lội!
Cứng đối cứng một đao, lại không mất một cọng tóc.
Nâng tay nhấn một cái, trực tiếp mang một vị Đạo Tổ lau đi thành tro kiếp! Trước sau chỉ trong nháy mắt mà thôi. Nhưng thắng bại đã phân, sinh tử đã quyết! “Má nó! ! Quân Độ này sao có thể mạnh như vậy” Thái Câu trợn mắt tròn xoe, đầu óc ngây dại. Thiếu chút nữa hoài nghi xuất hiện ảo giác.