Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 7364 - Chương 7356: Phán Quan Nghỉ Tung (1)

Chương 7356: Phán Quan nghỉ tung (1) Chương 7356: Phán Quan nghỉ tung (1) Chương 7356: Phán Quan nghỉ tung (1)

Trong lòng Tô Dịch cũng rùng mình, lập tức ý thức được, rất có thể là lực lượng Thiên Thú sắc lệnh bị đối phương nhìn thấu!

Lại thấy ông lão người lùn bốp' một cái vả ở trên mặt mình, khóc như mưa nói: “Đều trách ta có mắt không tròng, vừa rồi thế mà lại chưa thể nhận ra Mệnh Quan đại nhần!”

Bốp!

Lão lại tát mình một cái, nước mũi nước mắt đầm đìa, “Cũng trách ta quá ngu xuẩn, sớm nên rõ trên đời này cũng chỉ có Mệnh Quan đại nhân ngài, mới có thể không sợ lực lượng tai kiếp bao trùm trong vườn thuốc này!”

Thái Câu nhìn mà kinh nghi bất định, trong lúc nhất thời không phân biệt rõ ông lão người lùn kia vì sao sẽ khóc lóc hối hận thành như vậy.

Đâu chỉ là Thái Câu, Tô Dịch cũng cảm thấy ông lão người lùn này có chút khác thường, lắm bảm, giống như kẻ điên.

Chợt, ông lão người lùn ở trong lao ngục đứng dậy, trồng mong nhìn Tô Dịch, liên tục hít sâu vài lần, lúc này mới nặn ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, nói:

“Mệnh Quan đại nhân đừng cười ta, ta... Thật sự quá kích động rồi... Hu hu hu...”

Nói xong, lại khóc lên, vừa sụt sịt, vừa nức nở nói:

“Ta còn cho rằng, đời này cũng không có cơ hội nhìn thấy người của Mệnh Quan nhất mạch nữa... Quá tốt rồi, quá tốt rồi..."

Thái Câu xem tới đây, trong lòng không khỏi sỉnh ra một cảm giác hoang đường, người lùn cống hiến cho nghiệp kiếp nhất mạch Phán Quan này, hẳn sẽ không muốn nhân cơ hội ôm đùi Mệnh Quan Tô Dịch chứ?

Tô Dịch trầm mặc một lúc lâu, mới nói:

“Ngươi không phải người của nghiệp kiếp nhất mạch Phán Quan sao?”

Toàn thân ông lão người lùn cứng đờ, sau đó lắc đầu mạnh, “Mệnh Quan đại nhân tuyệt đối đừng hiểu lầm! Ta chỉ là bị Phán Quan bắt sống, vì mạng sống, không thể không chịu nhục, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục!”

Nói xong, hốc mắt lão đỏ lên, cũng không biết nhớ tới chuyện cũ đau lòng gì nghĩ lại mà kinh, lại lã chã rơi lệ.

Tô Dịch cảm thấy cạn lời.

Lão gia hỏa này sao lại khóc mãi không thôi Vậy.

Tựa như cũng ý thức được mình rất thất thố, ông lão người lùn trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc hơi bình tĩnh lại, tự giễu nói:

“Để Mệnh Quan đại nhân chê cười rồi, năm đó sau khi định đạo chi chiến kết thúc, ta đã bị Phán Quan bắt, vây ở trong vườn thuốc này, như kẻ tù tội, giúp Phán Quan chiếu cố dược thảo nơi đây.”

“Trong năm tháng dài lâu, ta muốn sống không được, muốn chết không xong, ngày đêm chịu giày vò, loại mùi vị đó...”

Ông lão người lùn vẻ mặt ảm đạm, buồn bã than thở, “Không có ai có thể hiểu, không có ai..."

Tô Dịch day day mi tâm.

Hắn nhìn ra được, ông lão người lùn không phải làm bộ, nhưng hắn cũng không có bao nhiêu thời gian lãng phí ở nơi này.

Bởi vì đám người Chuyên Du Báo và Vi Từ có thể quay về bất cứ lúc nào!

“Ngươi trước bình tĩnh một phen, chờ có rảnh, ta trái lại không ngại nghe ngươi nói chuyện quá khứ của mình.”

Tô Dịch nói xong, đang muốn ra tay.

Chưa từng nghĩ, ông lão người lùn lại khẩn trương nói: “Mệnh Quan đại nhân, ta vừa rồi không lừa ngài, tuyệt đối không thể đi đào Thiên Tâm Vạn Kiếp Thảo!”

Không đợi Tô Dịch mở miệng dò hỏi, ông lão người lùn đã giải thích: “Thiên Tâm Vạn Kiếp Thảo này là một cái 'kiếp' Phán Quan tự tay bố trít"

Kiếp?

Đôi mắt Tô Dịch hơi nheo lại.

“Đạo dược bực này, quả thực có thể rèn luyện tâm cảnh tu đạo giả, để tu đạo giả hoàn toàn đào móc ra tiềm năng bản thân, lấy trạng thái đỉnh phong nhất chứng đạo thành tổ.”

“Nhưng không ai biết là, một khi luyện hóa loại đạo dược này, chẳng khác nào để lại một hồi kiấp số ở đạo hạnh của mình!”

Ông lão người lùn vẻ mặt ngưng trọng nói: “Chỉ cần Phán Quan muốn, chỉ cần một ý niệm, liền có thể dẫn bạo kiếp số này, khiến người luyện hóa Thiên Tâm Vạn Kiếp Thảo hình thần câu diệt”

“Thiên Tâm Vạn Kiếp, thiên tâm chính là chỉ ý chí của Phán Quan.”

“Vạn kiếp là chỉ vào ai luyện hóa thuốc này, chẳng khác nào mang một hồi kiếp số dung nhập trong đạo hạnh!”

Nghe xong, trong lòng Thái Câu phát lạnh, lông tóc dựng cả lên.

Ai dám tưởng tượng, một cây đạo dược tuyệt thế hiếm lạ cỡ đó, thế mà lại là một âm mưu đến từ Phán Quan?

Tô Dịch cũng không khỏi nhíu mày, “Phán Quan vì sao phải làm như vậy?”

Vẻ mặt ông lão người lùn phức tạp, “Phán Quan không phải tiểu nhân âm hiểm không biết xấu hổ gì, hắn từng nói, việc thế gian, phúc họa tương y, muốn được vô thượng tạo hóa, ắt gặp vô thượng chỉ kiếp.”

“Thiên Tâm Vạn Kiếp Thảo này chính là như thế.”

“Trên thực tế, lấy thủ đoạn của Phán Quan, quả thực cũng không cần gian lận ở trên một cây đạo dược, hắn tùy ý một cái ý niệm, đã có thể khiến tu đạo giả gặp các loại tai kiếp không lường được!”

“Trừ phi ở trên đạo hạnh có thể đối kháng với Phán Quan, nếu không, đều nhất định trốn không thoát kiếp số do Phán Quan thi triển!” Ông lão người lùn thở dài, “Nói ngắn gọn, thế BÌan tất cả kiếp số, đều có thể bị Phán Quan nắm giữ, ở trong mắt bất cứ tu đạo giả nào, Phán Quan nghiễm nhiên giống với 'thiên kiếp' không lường được nhất!”

Tô Dịch lúc này mới hiểu ra, nghĩ tới rất nhiều.

Vạn Kiếp Đế Quân của Vạn Kiếp Chi Uyên, thực ra rất tương tự với lực lượng Phán Quan nắm giữ.

Nhưng rất hiển nhiên, Phán Quan mới là tồn tại “cấp tổ tông” thật sự của một con đường này, có thể coi là “thủy tổ”.

Nhưng ở trong mắt Tô Dịch, thế gian tất cả kiếp số, cũng chỉ là một chỉ nhánh của vận mệnh đại đạo!
Bình Luận (0)
Comment