Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 7371 - Chương 7363: Giận Giết (1)

Chương 7363: Giận giết (1) Chương 7363: Giận giết (1) Chương 7363: Giận giết (1)

Cứ như vậy vừa phi hành, Tô Dịch vừa lấy tâm cảnh bí lực cảm giác mọi thứ của chu hư thiên địa.

Đến giờ phút này, hắn cũng rốt cuộc làm ra suy đoán ——

Phán Quan làm chúa tế nghiệp kiếp nhất mạch, trước mắt hẳn là không ở trong Vạn Ách Kiếp Địa này!

Bởi vì trong chu hư quy tắc này, chưa từng xuất hiện bất cứ dị động nào.

Cần biết, lấy thủ đoạn của Phán Quan, vô luận là ai đi cảm ứng chu hư quy tắc, nhất định sẽ dẫn tới hắn chú ý!

Nhưng chỉ giờ phút này, chuyện như vậy cũng chưa xảy ra. Điều này bảo Tô Dịch làm sao có thể không rõ, mình suy đoán không sai?

“Hả?”

Rất nhanh, Tô Dịch đột nhiên nhíu mày, cảm ứng được một cảnh tượng, trên mặt cũng không thể áp chế hiện ra một phần sát khí lạnh thấu xương.

Âm!

Ngay sau đó, tốc độ Phúc Thiên Chu chợt nhanh hơn, quay đầu hướng về một bên lao đi.

Một màn khác thường này, làm Thái Câu cả kinh, đã xảy ra chuyện gì?

Bên một dòng sông lớn.

Hoàng Hồng Thược đang bị vây công. Đối thủ là ba vị Đạo Tổ đến từ ma môn nhất mạch, hai Đạo Tổ pháp gia nhất mạch.

Lấy một đánh năm, tình trạng thảm thiết.

Hoàng Hồng Thược đã sắp không chống đỡ được.

Tình cảnh tràn ngập nguy cơ.

Chân trời mây tía như máu, chiếu đỏ mặt sông.

Trên thân thể yểu điệu thon dài của Hoàng Hồng Thược, máu tươi cũng đang không ngăn được chảy ra.

Trận đại chiến thảm thiết này đã duy trì nửa khắc đồng hồ.

Hoàng Hồng Thược bị thương đã rất nghiêm trọng, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt tục kia đã trắng bệch như tờ giấy, một thân khí cơ dần hỗn loạn. Đại chiến cấp Đạo Tổ, trừ phi có được lực lượng nghiền áp, nếu không trong thời gian ngắn rất khó đánh chết đối thủ.

Nhưng, một trận chiến này khác.

Năm vị Đạo Tổ cùng nhau liên thủ, Đạo Tổ chỉến lực có thể xưng nhất lưu đã có hai vị.

Một là Mạc Đô Đạo Tổ của ma môn nhất mạch.

Một là Tuân Kế Đạo Tổ của pháp gia nhất mạch.

Có hai người tọa trấn, khiến Hoàng Hồng Thược nhiều lần thi triển đòn sát thủ đều bị thất bại, tình cảnh cũng càng lúc càng hung hiểm.

Bên dòng sông lớn nơi xa, một nam tử áo lam khoanh chân ngồi dưới đất, đang uống rượu.

Hắn vừa thưởng thức mây tía chân trời, vừa xem cuộc chiến, ngẫu nhiên sẽ uống một chén rượu, dáng vẻ nhàn nhã thích ý.

“Cẩn thận một chút, đừng thật sự thương tổn đến đại đạo bổn nguyên của nàng!”

Đột nhiên, nam tử áo lam nhíu mày, phát ra nhắc nhở.

Hắn nhìn thấy, một cây trường mâu đồng xanh đâm thủng bả vai Hoàng Hồng Thược, xuyên qua cơ thể, máu tươi be bét.

Điều này làm nam tử áo lam có chút không vui, “Phải bắt sống! Thiếu chủ nhà ta không thiếu vật cưỡi, thiếu là một vật cưỡi Huyền Hoàng cấp Đạo Tổi”

“Đạo hữu yên tâm, chúng ta hiểu.”

Trong chiến trường vang lên tiếng của Mạc Đô Đạo Tổ, “Cam đoan sẽ không làm hỏng việc lớn của đạo hữu1” Nam tử áo lam uống một chén rượu, đột nh¡iên cười nói:

“Chờ sau khi bắt được nữ nhân kia, ta phải thử trước, xem nàng khi làm vật cưỡi, cưỡi có thoải mái hay không.”

Khi nói chuyện, ánh mắt hắn nhìn về phía Hoàng Hồng Thược, đã không thể áp chế hiện ra một mảng tham lam.

“Nếu Vi Từ thiếu chủ đạt được một vật cưỡi như vậy, khẳng định sẽ rất vui vẻ!”

Nam tử áo lam thầm nghĩ.

Hắn nhớ rất rõ, thiếu chủ Vi Từ vẫn luôn có một khát vọng “Ky long ngự hoàng, ngao du thiên hạ”.

Cho nên, lần này khi đụng tới Hoàng Hồng Thược, nam tử áo lam vui mừng quá đỗi, không chút do dự sắp xếp Mạc Đô, Tuân Kế các Đạo Tổ ra tay, toàn lực bắt Hoàng Hồng Thược. Trước mắt, hành động đã sắp thành công!

Trong chiến trường.

Trong lòng Hoàng Hồng Thược thầm than.

Nếu Phần Tuyệt quy tắc nàng nắm giữ chưa từng bị phong ấn, cho dù đối mặt nhiều Đạo Tổ hơn, nàng cũng có nắm chắc giết ra một đường sống.

Nhưng nàng bây giờ, chiến lực chỉ có thể so với nhất lưu Đạo Tổ, lại nào phải đối thủ của năm Đạo Tổ này?

Nàng lúc này, bị thương quả thực quá nặng, đã là nỏ mạnh hết đà.

Chẳng qua, Hoàng Hồng Thược vẫn chưa tuyệt vọng.

Ở trong tay áo nàng, vẫn có giấu một con bài chưa lật. Đó là Tranh Minh Chung.

Ở trước khi tiến vào Hải Nhãn Kiếp Khư, do Tô Dịch tặng cho.

Lúc trước sở dĩ chưa dùng, là lo lắng Tranh Minh Chung bại lộ, dẫn tới khiến thân phận của Tô Dịch cũng bị người ta nhìn thấu.

Cho dù là bây giờ, đã thực đến thời khắc sống còn, trong lòng nàng cũng rất do dự.

Nàng không muốn bởi vì mình, mà để Tô Dịch gặp liên lụy!

Phành! !

Một đạo ấn đồng xanh lấp lánh chói mắt hung hăng nện ở trên lưng Hoàng Hồng Thược, mang cả người nàng đánh bay đi.

Một tích tắc này, Mạc Đô, Tuân Kế bọn năm vị Đạo Tổ đều ý thức được, thời cơ phân thắng bại đến rồi!

Bọn họ không chút do dự, ngay lập tức tiến hành trấn áp đối với Hoàng Hồng Thược.

Nhưng, ra tay nhanh hơn, lại là nam tử áo lam kia.

Lúc trước hắn còn thích ý ngồi ở bên dòng sông lớn uống rượu, nhưng ở một chớp mắt đó Hoàng Hồng Thược bị đánh lui, bóng người hắn bỗng xuất hiện ở đây.

Nâng tay điểm một cái.

Một đạo bí phù màu đen cổ quái kỳ dị nổ tung, hóa thành một tấm lưới lớn màu đen thiêu đốt, bao trùm cả người Hoàng Hồng Thược.

Hầu như cùng lúc, nam tử áo lam tiến lên một bước, đã nắm lấy cái cổ mảnh mai trắng trẻo của Hoàng Hồng Thược. Âm!

Tấm lưới lớn màu đen thiêu đốt, hóa thành vô số tai kiếp kỳ dị bao trùm, ngay lập tức đã giam cầm một thân đạo hạnh của Hoàng Hồng Thược.

Nàng cả kinh biến sắc, lòng như tro tàn.
Bình Luận (0)
Comment