Chương 7366: Ngăn chặn (2)
Chương 7366: Ngăn chặn (2) Chương 7366: Ngăn chặn (2)
Mà nam tử áo lam tựa như hoàn toàn bị chọc giận, không đợi một bước này của Tô Dịch hạ xuống, liền chợt phát ra một tiếng gầm nhẹ, ra tay.
Trong bàn tay, một luồng lực lượng tai kiếp kinh khủng cấm ky chợt tuôn trào ra.
Nhưng ở một chớp mắt này, nam tử áo lam đột nhiên sửng sốt, khó có thể tin nhìn bàn tay mình.
Lực lượng tai kiếp lòng bàn tay phun trào ra, lại như bị giam cầm, mặc cho hắn vận chuyển như thế nào, thế mà không cách nào thật sự phóng ra.
Một màn quỷ dị khác thường này, khiến nam tử áo lam thiếu chút nữa há hốc mồm.
Cần biêt, hắn đến từ nghiệp kiếp nhất mạch, một thân đại đạo cùng một nhịp thở với tai kiếp quy tắc, chưa từng nghĩ tới, lực lượng mình nắm giữ lại không nghe mình sai sử?
Lập tức, nam tử áo lam sợ mất vía, vận chuyến một thân đạo hạnh, muốn biến chiêu.
Tô Dịch rốt cuộc ra tay.
Đoản kích đồng xanh nhuộm màu máu loang lổ giơ lên, như giơ lên một mảng lưỡi kiếm màu máu, sau đó chém một cái.
Ánh nắng chiều chân trời như máu thiêu đốt.
Mà một đòn này, thì so với màu máu còn chói mắt hơn.
Phốc!
Một tiếng vang trầm cất lên.
Trên cổ nam tử áo lam xuất hiện một vết máu. Hắn trợn tròn mắt, vẻ mặt đầy kinh sợ, nói đứt quãng:
“Ngươi... Ngươi có thể... Ngự dụng... Chu hư...”
Thanh âm im bặt mà dừng.
Đầu của nam tử áo lam không một tiếng động rơi xuống, thi thể không đầu kia ngửa mặt lên trời ngã quy, đầu cùng thi thể khi chạm mặt đất, đều hóa thành tro kiếp tan rã.
AI
Thái Câu hít vào ngụm khí lạnh.
Người tí hon mặc đạo bào ngửa mặt lên trời nhìn bầu trời.
Hắn cảm nhận được rõ ràng, có một luồng lực lượng tai kiếp chu hư quy tắc diễn hóa, ở lúc trước từng xuất hiện, hòa vào trong một đòn này của Tô Dịch. Hoàng Hồng Thược ngã xuống đất, rất chật vật, nàng bị thương quá nặng, máu tươi hãy còn đang chảy, nhuộm đỏ quần áo.
Một bàn tay xuất hiện ở trong tầm nhìn của nàng, đỡ nàng dậy.
“Không sao rồi."
Tô Dịch ôn hòa mở miệng.
Hoàng Hồng Thược giương mắt nhìn khuôn mặt quen thuộc gần trong gang tấc kia, vẻ mặt sững sờ, tâm tình cuồn cuộn, nhất thời vậy mà lại nói không ra lời.
Tô Dịch không khỏi nhíu mày, “Nguy rồi!”
Hoàng Hồng Thược như ở trong mộng mới tỉnh, lông mi khẽ run, khẩn trương nói:
“Làm sao vậy?” Tô Dịch nghiêm túc nói: “Lo lắng ngươi quá cảm động, ngầm sinh tình cảm đối với ta, không thể tự kềm chế, dẫn tới làm ra một ít chuyện lấy thân báo đáp.”
Hoàng Hồng Thược: “...”
Tô Dịch đã không cứng được nữa cười lên.
Hoàng Hồng Thược khẽ gắt một tiếng, trừng mắt nhìn Tô Dịch một cái, “Anh hùng cứu mỹ nhân quá thông tục, lấy thân báo đáp càng nát hơn, kẻ ngốc mới sẽ làm như vậy!”
Nói xong, nàng khẽ nhíu đôi lông mày thanh tú, đuôi lông mày hiện lên một mảng thống khổ.
Thương thế trên người quá nặng, giờ phút này theo tâm thần lơi lỏng, một phần mỏi mệt cùng đau đớn nói không nên lời theo đó tràn khắp toàn thân.
Tô Dịch bất chấp nói giỡn, lập tức bế Hoàng Hồng Thược lên, liếc người tí hon mặc đạo bào nơi xa một cái.
Người tí hon mặc đạo bào ngầm hiểu, giẫm chân một cái, Chỉ Xích Kiếm liên hóa thành Phúc Thiên Chu, gào thét mà đến.
Tô Dịch lập tức đi lên Phúc Thiên Chu, nhẹ nhàng đặt Hoàng Hồng Thược ở trên con thuyên nhỏ, lại từ cổ tay áo lấy ra một đống đạo dược hiếm có từ vườn thuốc Thiên Chướng sơn cướp đoạt, một hơi đưa hết qua.
“Nắm chặt thời gian chữa thương.”
Tô Dịch dặn dò, “Có ta ở đây, an tâm là được.”
Hoàng Hồng Thược ừm một tiếng, không khách khí.Docfull.vn- Chỉ 1000 đồng/ngày đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịch miễn phí !
Chỉ là, trong lòng nàng lại có chút xấu hổ giận dữ, kẻ này vừa rồi thế mà lại không hỏi một lần, đã bế mình lên! Mấu chốt là, mình cũng không phải bị thương đến mức không thể đi đường nha...
Chẳng qua, Hoàng Hồng Thược xấu hổ thì xấu hổ, không những không cách nào thật sự tức giận, trong lòng còn mơ hồ có một chút cảm giác nói không nên lời.
“Trách không được thế gian này có rất nhiều nữ tử thích nam nhân bá đạo, được người ta chiếu cố như vậy, nữ nhân nào sẽ thật sự tức giận...”
Trong lòng Hoàng Hồng Thược lầm bẩm.
Rất nhanh, nàng vứt bỏ tạp niệm, không miên man suy nghĩ nữa, chuyên tâm dưỡng thương.
VùiI
Phúc Thiên Chu hóa thành một luồng ánh sáng, lao vào trong cổ tay áo Tô Dịch. Người tí hon mặc đạo bào thì biến mất ở trong tâm cảnh Tô Dịch.
Thái Câu kích động đi tới, vẻ mặt đầy vui sướng, ôm quyền chắp tay, đang muốn nói cái gì, đã bị Tô Dịch ngắt lời.
“Đừng vỗ (mông ngựa).”
Thái Câu nghẹn lời, xấu hổ vò đầu.
Nhưng da mặt hắn lại rất dày, vẫn bồi thêm một câu, “Hổ thẹn, để Quân Độ huynh đệ chê cười rồi, chỉ trách ta dù làm Đạo Tổ, suốt đời tu hành, lại chưa từng thấy phong thái thế gian hiếm có như Quân Độ huynh đệ, dẫn tới khó kìm lòng nổi!”
Tô Dịch: “...”
Thái Câu thì rốt cuộc như thỏa mãn, đứng ở nơi đó, lấy ngón tay sờ ngực, lầm bẩm, “Không mang những lời lương tâm phát ra từ phế phủ này nói ra, thật sự là làm người ta như nghẹn ở cổ, nghẹn đến phát hoảng nha, may mắn, bây giờ thoải mái hơn nhiều rồi, phải nói một cái ý niệm thông suốt”
Tô Dịch: “...”
Hắn cũng không khỏi hoài nghi, lão già này sở dĩ có thể ở Thái Hạo thị làm một cung phụng, công phu nịnh bợ lô hỏa thuần thanh này tuyệt đối tạo ra tác dụng mấu chốt.
“Ta nên nhắc nhở ngươi, kế tiếp sẽ xảy ra rất nhiều bất trắc nguy hiểm.”
Tô Dịch nói.
Trong lòng Thái Câu rùng mình, ngoài miệng thì hùng hồn nói:
“Đang lo không thể báo đáp ân cứu mạng của Quân Độ huynh đệt Cho dù gặp họa sát thân, ta cũng nguyện chịu chết vì ngài!”