Chương 7415: Muộn rồi (1)
Chương 7415: Muộn rồi (1) Chương 7415: Muộn rồi (1)
Vị “Trần thất phu” của Ẩn Thế sơn này, ở trong một trận đại chiến tàn khốc kia lúc trước, đạo thể cũng bị đánh vỡ, nguyên khí tổn thương nặng nề.
“Lão tử cũng không ngờ, thủ đoạn của con lừa trọc kia thế mà lợi hại như thế, sơ ý rồi...”
Tâm ma kiếp thứ nhất nằm ở nơi đó, gối đầu lên hai tay, bắt chéo chân, dáng vẻ lười nhác, cà lơ phất phơ.
Nhưng hắn lại gắt gao nhíu mày.
Dị vực thiên tộc bên kia, có một tăng nhân bộ dáng tựa như thiếu niên, bị trận doanh Bỉ Ngạn bên này gọi là ýô Danh Tăng”.
Tăng nhân này lai lịch thần bí, giao thủ lâu như vậy, cũng không có ai biết hắn rốt cuộc lai lịch thế nào. Nhưng cường giả trận doanh Bỉ Ngạn bên này, đầu đã lĩnh giáo sự lợi hại của tăng nhân này.
Ở dưới sự tọa trấn của hắn, thế công của đại quân dị vực thiên tộc càng thêm hung mãnh sắc bén, từng bước ép sát, mang cho trận doanh Bỉ Ngạn bên này áp lực thật lớn.
Ngay cả một ít ẩn thế giả cùng đầu sỏ cấp thủy tổ, cũng từng chịu đau khổ dưới tay Vô Danh Tăng này!
Như Trần Phác, trước đó đã thiếu chút nữa bị Vô Danh Tăng đánh vỡ đạo thể!
Lúc ấy, nếu không phải tâm ma kiếp thứ nhất thời khắc mấu chốt ra tay, Trần Phác rất có thể đã 84p nạn.
Cổ quái là, mỗi khi tâm ma kiếp thứ nhất muốn đi thu thập Vô Danh Tăng kia, người sau liền chủ động tránh lui, biến mất không thấy, căn bản không cho tâm ma kiếp thứ nhất bất cứ cơ hội nào ra tay.
Có thể khiến tâm ma kiếp thứ nhất cũng không bắt được một tia cơ hội, bởi vậy cũng đó có thể nhìn ra, Vô Danh Tăng kia lợi hại cỡ nào.
“Dị vực thiên tộc bên kia, xuất hiện rất nhiều gương mặt xa lạ, mỗi một kẻ chiến lực đều rất khủng bố.”
Bất thình lình, tiểu lão gia vẫn luôn trầm mặc ngồi thiên chữa thương mở miệng, “Những kẻ đó rõ ràng là viện quân của dị vực thiên tộc, thực lực mỗi kẻ một cường đại hơn, tiếp tục như vậy, không cần bao lâu, cường giả Bỉ Ngạn đóng ở chiến trường tiền tuyến này nhất định sẽ hoàn toàn tan tác.”
“Đến lúc đó, cho dù chúng ta liều mạng, sợ cũng khó có thể thay đổi cái gì.”
Một đoạn lời, khiến tâm tình Trần Phác trở nên càng thêm nặng nà. Một khi không thủ được, Chúng Huyền Đạo Khư chắc chắn hoàn toàn luân hãm, ức vạn vạn sinh linh phân bố ở trong Chúng Huyền Đạo -
Khư, sợ là cũng khó trốn thoát một kiếp.
Đến lúc đó, thế gian nhất định sẽ sinh linh đồ thán, lâm vào trong gió tanh mưa máu.
Mà một khi Chúng Huyền Đạo Khư luân hãm...
Dị vực thiên tộc liền có thể lấy ba đại đạo khư làm cứ điểm, tiến quân thần tốc, giết lên dòng sông vận mệnh!
“Yên tâm, có ta ở đây, ít nhất có thể tranh thủ một ít thời gian nữa cho trận doanh Bỉ Ngạn!”
Tâm ma kiếp thứ nhất đột nhiên ngửa người ngồi dậy, ánh mắt nhìn tiểu lão gia, khiển trách, “Mặt khác, không cho phép Tiểu Thanh Hoan ngươi làm bừa nữa! Chuyển thế chỉ thân của lão tử còn chưa thức tỉnh lực lượng đạo nghiệp bản tôn, ngươi có thể nào đánh mất tính mạng ở nơi này?”
Trần Phác cũng liên tục gật đầu.
Ở trong trận đại chiến đó lúc trước, tiểu lão gia giết địch nhiều nhất, nhưng bị thương cũng nặng nhất, vài lần tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.
Cuối cùng cho dù còn sống từ chiến trường quay về, nhưng một thân thương thế kia của tiểu lão gia thê thảm nặng nề, đã thương tổn tới tính mạng bổn nguyên!
Tiểu lão gia mặt không biểu cảm nói:
“Ngươi một cái tâm ma, cũng không có tư cách ra lệnh cho ta làm cái 8ì.”
Tâm ma kiếp thứ nhất hiếm thấy chưa nổi giân, chỉ nói:
“Đúng vậy, ta chỉ là một tâm ma, chết trận nơi đây đã làm sao? Nhưng ngươi nếu chết ở đây, Tô Dịch làm sao bây giờ?” Tiểu lão gia nhíu nhíu mày, chỉ nói:
“Tam Thanh quan, Phật môn, Ma Môn, Nho gia, binh gia... Còn có những lão già kia trên Ân Thế sơn đầu còn chưa lui, ta làm người của Kiếm Đế thành, gãy cũng sẽ không luil”
“Ngươi...”
Tâm ma kiếp thứ nhất tức đến trừng mắt.
Mắt thấy hai người sắp tranh chấp, Trần Phác vội vàng khuyên giải, “Có chuyện từ từ nói, là lúc nào rồi, hai vị không cần tranh nữa.”
Tiểu lão gia tính tình vẫn luôn ôn hòa như ngọc, lại hiển lộ ra sự cố chấp chưa bao giờ có, trầm mặc không nói.
Tâm ma kiếp thứ nhất thở dài một tiếng, lấy tay che tán, “Con mẹ nó, ngay cả bội kiếm của bản thân lão tử cũng tạo phản rồi, truyền ra, thế nào cũng bị người ta chê cười chết.” Nơi xa, một bóng người nhẹ nhàng tới.
Là Câu Trần Lão Quân.
Hắn sau khi đến, liền trực tiếp biểu lộ ý đồ đến, “Ấn Thế sơn cùng các thế lực thủy tổ đầu sỏ kia đã tiến hành một hồi bàn bạc, quyết định sắp xếp một đám đạo hữu bị thương nghiêm trọng sớm từ tiền tuyến rút lui.”
Câu Trần Lão Quân nói xong, ánh mắt đảo qua mọi người, “Kiếm Đế thành bên này nếu muốn chọn rút lui, ta tin tưởng cũng không có ai sẽ phản đối.”
Ánh mắt tiểu lão gia lạnh lẽo, “Kiếm tu Kiếm Đế thành ta chết còn không sợ, còn để ý những thứ này?”
Câu Trần Lão Quân biết hiểu lầm, áy náy nói: “Đạo hữu đừng nghĩ nhiều, chiến công của các vị một đoạn thời gian này, mọi người đều biết, các vị ở trong trận chiến này gặp thương thế, ai cũng nhìn thấy, thời điềm bực này các vị lựa chọn rút lui, dù là các lão già thù ghét Kiếm Đế thành, cũng sẽ không nói cái 8Ì.”
Thái độ của Câu Trần Lão Quân, trên trình độ nào đó cũng có thể đại biểu một bộ phận thái độ của Ấn Thế sơn.