Chương 7464: Lai lịch của Dược Tổ (2)
Chương 7464: Lai lịch của Dược Tổ (2) Chương 7464: Lai lịch của Dược Tổ (2)
Chẳng qua, bản tôn bị hủy, đối với Thái Hạo Kình Thương đả kích tất nhiên cực kỳ nặng nà, trả giá cũng tất nhiên cực kỳ thê thảm.
“Ngươi không cần lo lắng cho ta, có Hỏa Liên Ấn, ta có nắm chắc sẽ không giống như trước bị Thái Hạo Kình Thương trấn áp giam cầm như vậy nữa.”
Như sợ Tô Dịch lo lắng, Thái Hạo Linh Ngu lại giải thích một câu.
Tô Dịch suy nghĩ một chút, chung quy vẫn không nhịn được, nói: “Hắn là huynh trưởng ngươi, máu mủ tình thâm, nhưng giữa các ngươi vì sao lại...”
Thái Hạo Linh Ngu liếc Tô Dịch một cái, “Có phải cho rằng, ta quá mức đại nghịch bất đạo, vì Tiêu Tiển, lại phản bội toàn bộ tông tộc hay không?”
Tô Dịch thản nhiên nói:
“Ta quả thực có chút hoang mang.”
Thái Hạo Linh Ngu lặng lẽ thở dài, dựa vào lan can mà đứng.
Nàng áo đen phiêu đãng, bím tóc dài trắng như tuyết lay động ở vòng eo một tay có thể ôm trọn, khí chất độc đáo mà u lãnh.
Mà lúc này, cũng không biết nhớ tới chuyện cũ gì đau lòng, toàn thân Thái Hạo Linh Ngu toát ra một loại cô tịch cùng buồn bã chưa bao giờ có.
“Nếu không tiện nói, vậy thì thôi.”
Tô Dịch cũng cảm giác, vấn đề của mình có chút đường đột.
Thái Hạo Linh Ngu khẽ lắc đầu, “Không có gì khó nói, không phải ta và Tiêu Tiển có lỗi Thái Hạo thị, mà là Thái Hạo thị có lỗi chúng ta.”
Tô Dịch sửng sốt.
Chỉ thấy Thái Hạo Linh Ngu tiếp tục nói: “Nguyên do trong đó có chút phức tạp, ta liền nói ngắn gọn.”
“Thứ nhất, rất lâu trước kia, ở Hồng Mông thiên vực, Tiêu Tiển từng có nhiều lần cơ hội giết Thái Hạo Kình Thương, nhưng bởi vì ta, Tiêu Tiển mỗi một lần đầu tha cho hắn.”
“Thậm chí, Tiêu Tiển còn cứu Thái Hạo Kình Thương một mạng, năm đó Thái Hạo Kình Thương có thể sống sót từ Hồng Mông thiên vực rời khỏi, cũng có liên quan với Tiêu Tiển.”
“Thứ hai, Tiêu Tiển niệm tình ý với ta, cũng chưa từng hạ tử thủ đối với tộc nhân Thái Hạo thị.”
“Ở trong mắt người ngoài, Tiêu Tiển có lẽ tâm địa quá mềm, lòng dạ đàn bà, nhưng chỉ có ta rõ, nếu Tiêu Tiển lúc trước độc ác, Thái Hạo Kình Thương thiên khiển giả này cho dù không ch-
ết, đời này cũng sẽ bị nhốt ở Hồng Mông thiên VỰC.”
“Về phần Thái Hạo thị, sớm đã thương vong thê thảm nặng nề!”
“Đáng tiếc, nhân từ của Tiêu Tiển đổi lấy, lại là Thái Hạo thị vô tình đối địch.”
Trên mặt Thái Hạo Linh Ngu hiện ra thống khổ cùng hận ý khó nén, giọng điệu cũng trở nên băng lạnh thấu xương.
“Bọn họ chưa từng cảm kích, cũng chưa từng cảm ơn, ngược lại cười nhạo Tiêu Tiến uổng có một thân bản lãnh, lại yếu đuối vô năng! !“
“Tiêu Tiển không để ý những thứ này, nhưng ta không thể!” khó nói, không phải ta và Tiêu Tiển có lỗi Thái Hạo thị, mà là Thái Hạo thị có lỗi chúng ta.”
Tô Dịch sửng sốt.
Chỉ thấy Thái Hạo Linh Ngu tiếp tục nói: “Nguyên do trong đó có chút phức tạp, ta liền nói ngắn gọn.”
“Thứ nhất, rất lâu trước kia, ở Hồng Mông thiên vực, Tiêu Tiển từng có nhiều lần cơ hội giết Thái Hạo Kình Thương, nhưng bởi vì ta, Tiêu Tiển mỗi một lần đầu tha cho hắn.”
“Thậm chí, Tiêu Tiển còn cứu Thái Hạo Kình Thương một mạng, năm đó Thái Hạo Kình Thương có thể sống sót từ Hồng Mông thiên vực rời khỏi, cũng có liên quan với Tiêu Tiển.”
“Thứ hai, Tiêu Tiển niệm tình ý với ta, cũng chưa từng hạ tử thủ đối với tộc nhân Thái Hạo thị.”
“Ở trong mắt người ngoài, Tiêu Tiển có lẽ tâm địa quá mềm, lòng dạ đàn bà, nhưng chỉ có ta rõ, nếu Tiêu Tiển lúc trước độc ác, Thái Hạo Kình Thương thiên khiển giả này cho dù không ch-
ết, đời này cũng sẽ bị nhốt ở Hồng Mông thiên VỰC.”
“Về phần Thái Hạo thị, sớm đã thương vong thê thảm nặng nề!”
“Đáng tiếc, nhân từ của Tiêu Tiển đổi lấy, lại là Thái Hạo thị vô tình đối địch.”
Trên mặt Thái Hạo Linh Ngu hiện ra thống khổ cùng hận ý khó nén, giọng điệu cũng trở nên băng lạnh thấu xương.
“Bọn họ chưa từng cảm kích, cũng chưa từng cảm ơn, ngược lại cười nhạo Tiêu Tiến uổng có một thân bản lãnh, lại yếu đuối vô năng! !“
“Tiêu Tiển không để ý những thứ này, nhưng ta không thể!” “Nếu không phải bởi ta, Tiêu Tiển nào đến nỗi như thế?”
Hốc mắt Thái Hạo Linh Ngu đỏ lên, chảy xuống hai hàng nước mắt, ngẩn người nói:
“Điều khiến ta đau lòng nhất là, Tiêu Tiển ở trước khi chết trận, cũng còn để lại thư an ủi ta, nói hắn không yên lòng ta nhất, bảo ta chớ vì thế khổ sở...”
Thái Hạo Linh Ngu một khắc này, lệ rơi vạt áo, tỏ ra rất thất thố.
Tô Dịch biết được những thứ này, không khỏi thầm than.
Hắn đại khái biết Thái Hạo thị vô tình là xuất phát từ nguyên nhân gì.
Về đến cùng, thiên khiển giả và Mệnh Quan nhất định không đội trời chung, không có khả năng bởi vì Tiêu Tiển nhân từ có thể hóa giải.
Nhưng cái này đối với Thái Hạo Linh Ngu mà nói, lại là chuyện khó có thể tiếp nhận.
Bởi vì ở trong mắt nàng, nếu không phải Tiêu Tiển nhân từ, Thái Hạo thị từ trên đến dưới đã sớm gặp nạn!
Vong ân phụ nghĩa như thế, quả thực làm người ta lạnh lòng.
Thái Hạo Linh Ngu đột nhiên nói:
“Lần này ngươi chưa giết Thái Hạo Vân Tuyệt, có lẽ không tính là gì, nhưng ta hy vọng, ngươi về sau khi có cơ hội giẫm Thái Hạo thị dưới chân, vĩnh viễn đừng lưu tình giống Tiêu Tiển như vậy!”
“Chỉ có mang các thiên khiển thần tộc này hoàn toàn giãm ở dưới chân, làm bọn họ trả giá thê thảm nặng nề, cảm nhận được diệt vong uy hiếp, bọn họ mới sẽ thực sự sợ hãi ngươi, kính sợ ngươi, thần phục ngươi!”
“Cái gọi là nhân từ, căn bản vô dụng!” Thái Hạo Linh Ngu hít sâu một hơi, cả người khôi phục bình tĩnh, “Tóm lại, đừng giẫm vào vết xe đổ của Tiêu Tiển, là đủ rồi."
Dứt lời, nàng xoay người quay về phòng.
Hiển nhiên, bởi vì nói đến những chuyện cũ đau lòng này, khiến tâm tình Thái Hạo Linh Ngu kích động, không muốn nói nhiều nữa.
Tô Dịch đứng một mình nơi đó, cầm bầu rượu, lặng im không nói.
Hắn đang nghĩ, đổi làm Hi Ninh là tình cảnh của Thái Hạo Linh Ngu, mình cũng sẽ giống Tiêu Tiến, lần lượt xuống tay lưu tình hay không?
Hồi lâu, Tô Dịch than khẽ, cũng quay người về phòng.
Hoàng Hồng Thược vẫn đang ngồi thiền chữa thương. Hoàng Huyên tuy được cứu trở về, đúc lại đạo thể cùng thần hồn, nhưng lại vô cùng suy yếu, vẫn luôn ngủ say, trong thời gian ngắn rất khó tỉnh lại.
Tô Dịch tùy ý ngồi ở trên một cái giường mềm, lấy ra Tranh Minh Chung.
Tranh Minh Chung đã sớm tổn hại nghiêm trọng, lực lượng bổn nguyên cũng đã ở bên bờ vực khô kiệt.
Ở trong bảo vật này, có một nơi bí cảnh như phá diệt.
Một ông lão người lùn đang ở trong bí cảnh đó khai khẩn vườn thuốc, mang các loại hạt giống đạo dược cổ quái trồng xuống.
Ông lão người lùn này chính là “Dược Tổ”, lúc trước ở trong “vườn thuốc” Thiên Chướng sơn Vạn Ách Kiếp Địa, quy thuận Tô Dịch.
Sau đó Tô Dịch mới từ trong miệng Phán Quan tìm hiểu được, ông lão người lùn này thực ra là một cây tổ linh căn sống!