Chương 7488: Hoàng Thế Cực (1)
Chương 7488: Hoàng Thế Cực (1) Chương 7488: Hoàng Thế Cực (1)
Mọi người nhao nhao nghị luận, chỉ có Thái Câu ngồi ở nơi đó vẻ mặt âm tình bất định, trái tim cũng treo ở cổ họng.
Căn bản không cần nghĩ hắn đã biết, đại chiến vừa rồi xảy ra khẳng định có liên quan với Tô DịichI
“Chẳng lẽ nói, Tô đại nhân và Huyền Hoàng thần tộc xé rách da mặt? Nếu như thế, chẳng phải ý nghĩa Tô đại nhân rất có thể đã gặp bất trắc?”
Thái Câu càng nghĩ tâm tình càng nặng nề, hận không thể lập tức tới đỉnh núi nhìn một cái.
Đừng nói là Thái Câu, ngay cả các tộc nhân Huyền Hoàng thần tộc ở đây cũng đều bị kinh động.
Mà lúc này, một trưởng lão Huyền Hoàng thân tộc vội vàng đến, tuyên cáo ý chỉ đến từ tộc trưởng Hoàng Trừng Vũ:
“Mọi người không cần kinh hoảng, tộc trưởng đại nhân tộc ta đã tỏ thái độ, ngày mai Tạo Hóa đạo hội tiến hành theo lẽ thường!”
Thanh âm truyền khắp toàn trường.
Thái Câu lập tức đứng dậy, nói:
“Xin hỏi vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vị trưởng lão Huyền Hoàng thần tộc kia lại lắc lắc đầu, “Trên Tạo Hóa đạo hội ngày mai, các hạ tự sẽ rõ.”
Dứt lời đã vội vàng mà đi.
Sắc mặt Thái Câu cũng âm trầm xuống, phải làm sao bây giờ?
“Lão gia hỏa Huyền Hoàng thần tộc kia quá không biết điều rồi, dám từ chối trả lời câu hỏi của Thái đại nhân, quả thực không biết tốt xấu!”
Một tu đạo giả ở phụ cận giận dữ nói:
“Thái đại nhân ngài xin bớt giận, nếu ngài không để ý, tiểu nhân nguyện tiếp ngài uống hai chén, giải ưu cho ngài!”
Trong lòng Thái Câu đang nôn nóng, nghe vậy đạp ngay một cước, “Cút mẹ ngươi đi, lão tử đang phiền đây! Cút qua một bên!”
Tu đạo giả kia vỗ mông ngựa chưa thành, ngược lại bị một cước đạp ngã, cứ phải nói là xấu hổ quân bách.
Đột nhiên có một người hầu gái vội vàng đi tới, truyền âm cho Thái Câu, “Nô tì phụng mệnh đến, truyền lời cho Hồng Thược lão tổ.”
“Nói maul” Thái Câu thúc giục.
Người hầu gái vội vàng nói:
“Hồng Thược lão tổ bảo nô tì nói cho tiền bối, không cần lo lắng, chuyện có cơ hội xoay chuyển.”
Thái Câu đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mắt tỏa sáng.
Còn có cơ hội xoay chuyển?
Như thế thì tốt!
Ánh mắt Thái Câu chuyển động, thấy được tu đạo giả bị đạp ngã kia, liên nói ngay, “Tên kia, lại đây, uống rượu với tai”
Tu đạo giả kia nhất thời mừng rỡ, lon ton tiến lên, như được yêu mà sợ nói:
“Có thể được đại nhân mời uống rượu, tiểu nhân dữ may mắn cỡ nào! Thái đại nhân vừa rồi một cước này đá hay lắm!”
Thái Câu nâng chén uống một ngụm, trong lòng lại rất khinh thường, chỉ chút công phu vỗ mông ngựa này, tám đời cũng đừng hòng lấy lòng được mình. Ngươi không thấy Tô đại nhân vì sao đối đãi mình bằng ánh mắt khác?
Không có gì khác, chỉ có ở lúc vỗ mông ngựa cầu một cái “chân thành cực điểm” mà thôi.
“Ngô Đồng thiên là một chỗ cấm địa cổ xưa nhất của tộc ta, từ sau khi tộc ta trở thành tội tộc, thủy tổ đại nhân đã luôn ở trong đó cấm túc, đến nay chưa từng đi ra một bước.”
Ở trên đường tới Ngô Đồng thiên, Hoàng Hồng Thược nhanh chóng truyền âm, giới thiệu chuyện Ngô Đồng thiên cho Tô Dịch.
Thủy tổ đại nhân trong miệng nàng, tự nhiên chính là Hoàng Thế Cực.
Một trong năm đại thiên khiển giả của thiên hạ. “Không chỉ như vậy, trên dưới tông tộc chúng ta, trừ một mình tộc trưởng, đến hôm nay chưa từng có ai thấy thủy tổ đại nhân nữa.”
“Cũng không ai biết được, thủy tổ đại nhân hôm nay rốt cuộc như thế nào.”
Hoàng Hồng Thược lặng lẽ thở dài.
Dựa theo cách nói của nàng, năm đó ở một trận chiến kia Tiêu Tiển chết, Hoàng Thế Cực từng lấy mạng ra liều, đi tử chiến, ý đồ cứu trở về Tiêu Tiển.
Đáng tiếc, chung quy vẫn chưa thể như nguyện.
Ngược lại ở trong một trận chiến này, Hoàng Thế Cực thua to, tính mạng bổn nguyên bản thân cũng bị thương nặng, trả giá thê thảm nặng nề tới cực điểm.
“Bản tôn của Thái Hạo Kình Thương cũng bị phá hủy gạt bỏ, nhưng lại chưa từng thật sự diệt vong, ngươi cũng không cần vì thế quá mức lo lắng.”
Tô Dịch an ủi.
Hoàng Hồng Thược gật gật đầu, đột nhiên nói: “Ta có thể nhìn ra, thái độ của tộc trưởng đối với ngươi không giống với người khác, chỉ là không rõ, thủy tổ nếu nhìn thấy ngươi, lại sẽ là thái độ như thế nào, nếu là lão nhân gia...”
Tô Dịch cười ngắt lời, “Đừng nghĩ lung tung, theo ta thấy, thủy tổ nhà ngươi có lẽ đã sớm chờ có một ngày ta sẽ tới gặp hắn.”
Hoàng Hồng Thược ngẩn ra, “Do đâu thấy đưỢC?”
“Cảm giác.”
Tô Dịch lấy ra bầu rượu uống một ngụm, nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên, cảm giác linh nghiệm hay không, chờ gặp mặt là biết.”
Hoàng Hồng Thược không thoải mái như Tô Dịch.
Thẳng đến lúc tới cửa vào Ngô Đồng thiên, Hoàng Hồng Thược đột nhiên truyền âm nói: “Đợi lát nữa nếu nhỡ đâu có biến cố gì bất trắc xảy ra, ngươi liền bắt ta, lấy cái này làm áp chế, thủy tổ đại nhân nhà ta khẳng định không dám làm bừa nữa.”
Tô Dịch ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía Hoàng Hồng Thược.
“Nhìn ta làm cái gì?”
Hoàng Hồng Thược trừng mắt.
Tô Dịch cười nói: “Ta đang nghĩ, Tiêu Tiển năm đó sao lại mắt mù, chưa lưu lại một món nợ tình với Hồng Thược cô nương.”
Hoàng Hồng Thược ngẩn ngơ, khuôn mặt đẹp như bạch ngọc nhuộm lên một mảng đỏ ửng, giận dữ e thẹn nói:
“Là lúc nào rồi, ngươi còn có tâm tình trêu đùa ta
Tô Dịch vội vàng xua tay nói:
“Ta chỉ là khen ngươi người đẹp tâm thiện, tuyệt không có ý tứ trêu chọc.”
Hoàng Hồng Thược hung tợn trừng mắt nhìn hắn một cái, “Đoán chắc ngươi cũng không dám!”
Nói xong, đã đi trước dẫn đường, đi vào Ngô Đồng thiên.