Chương 7569: Biến cố không thể biết (3)
Chương 7569: Biến cố không thể biết (3) Chương 7569: Biến cố không thể biết (3)
Giết!
Tô Dịch ánh mắt lạnh như điện, đột ngột bứt ra mà đi, lao đến một mảng chiến trường khác, dưới một kiếm, thoải mái chém giết bốn vị Đạo Tổ.
Chẳng qua, đây không phải là ý đồ thật sự của hắn.
Theo vô tận kiếm uy kia chém xuống, các loại cấm trận bao trùm ở trong Sâm La bí cảnh lập tức bị hủy hơn phân nửal
Kiếm uy khủng bố kia khuếch tán, càng tạo thành phá hư nghiêm trọng cho tổ địa Thiếu Hạo thị.
Không biết bao nhiêu phúc địa, vườn thuốc, kiến trúc hóa thành tro bụi! Ngoài ra, dưới một kiếm này, cũng hóa giải rất nhiều áp lực cho kiếm tu Kiếm Đế thành, làm bọn họ không bị cấm trận kiềm chế nữa, thế công so với trước đó mạnh hơn một mảng lớn!
“Muốn chết!”
Ông lão mặc đạo bào rống giận, như liều mạng đánh tới.
Lão mắt sung huyết, một thân khí tức như sôi trào thiêu đốt, cũng cực kỳ khó chơi, một lần nữa chế trụ Tô Dịch.
Nhưng mặc cho ai cũng nhìn ra, ông lão mặc đạo bào không làm gì được Tô Dịch!
Ngược lại theo thời gian chuyển dời, tất sẽ bị Tô Dịch từng bước một chèn ép, thẳng đến khi bị thual
“ÿì sao thiên khiển giả khác còn chưa tới? Đều đã gây ra động tĩnh lớn như thế, bọn họ chẳng lẽ mù rồi?”
Thiếu Hạo Đăng Giao âm thầm lo lắng.
Không chỉ hắn, Thiếu Hạo Sách cũng cau mày.
Theo thời gian suy tính, đám người Chuyên Du Thiên Võ, Sơn Hành Hư cũng nên đến rồi, nhưng vì sao lại chậm chạp không thấy động tĩnh?
Lấy thực lực của bọn họ, cho dù ở trong một trận chiến Cửu Khúc Thiên Lộ bị thương nặng, nhưng ở Mệnh Hà Khởi Nguyên, ai có thể ngăn được bọn họ?
Đừng nói Thiếu Hạo Sách, Hoàng Thế Cực cũng âm thầm kỳ quái.
Hắn vẫn luôn phòng bị đám người Chuyên Du Thiên Võ đánh tới, hơn nữa sớm có quyết đoán, một khi xảy ra biến cố như vậy, liền lập tức ra tay, mang đám người Tô Dịch rút lui. Hơn nữa, Hoàng Thế Cực có lòng tin làm được một bước này.
Nhưng ai ngờ, biến cố lại chậm chạp chưa từng xảy ra...
Cái này có phải ý nghĩa, bọn Chuyên Du Thiên Võ đụng phải biến cố gì hay không?
Trong lòng Hoàng Thế Cực khẽ động, nhớ tới lúc ở Thiên Cố sơn dự tiệc, Tô Dịch đề xuất muốn đến Thiếu Hạo thị làm khách, tựa như có lòng tin tuyệt đối.
Hơn nữa, lấy tâm tính cùng trí tuệ của Tô Dịch, sao có thể không rõ, một khi khai chiến, sẽ kinh động đám người Chuyên Du Thiên Võ?
Nhưng Tô Dịch vẫn làm như vậy!
Cái này sẽ ý nghĩa, hắn sớm chuẩn bị hậu thủ không để ai biết hay không? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Hoàng Thế Cực cũng nghĩ không ra, ở Mệnh Hà Khởi Nguyên ai có tư cách có thể ngăn được đám người Chuyên Du Thiên Võ.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Hoàng Thế Cực cũng kinh nghi không thôi.
Âm ầm!
Sâm La động thiên, không ngừng có Đạo Tổ Thiếu Hạo thị chết.
Đầu là bị kiếm tu Kiếm Đế thành cùng Thanh Nhi, người tí hon mặc đạo bào cùng nhau liên thủ vây giết mà chết!
Lại nhìn Tố Uyển Quân, Tô Dịch bên kia, cũng đều đã chiếm thượng phong.
Tình trạng như vậy chỉ cần tiếp tục kéo dài, Thiếu Hạo thị hôm nay, cho dù không bị diệt tộc, cũng nhất định sẽ thất bại thảm hại, trả giá thê thảm nặng nề vô cùng!
Đáng ghét nhất, không ai hơn Vương Chấp Vô.
Tô Dịch không cho hắn xuất chiến, hắn cũng không nhàn rỗi, tay chân thuần thục ở các nơi của chiến trường sưu tập chiến lợi phẩm, bận tối mày tối mặt.
Lá gan cũng thực sự rất lớn!
Các đại nhân vật kia của Thiếu Hạo thị tự nh¡iên cũng chú ý tới tất cả cái này, tức giận đến sắp nổ phổi.
Nhưng, bọn họ đều đã không rảnh để ý những thứ này, cũng không cách nào đi ngăn cản, cái này cũng khiến Vương Chấp Vô lúc cướp đoạt chỉến lợi phẩm như cá gặp nước.
Đấn về sau, hắn trông mong nhìn chằm chằm chiến trường, mỗi khi có Đạo Tổ chết, hắn liền như một trận gió lao tới, tay mắt lanh lẹ thu hồi chiến lợi phẩm, xoay người liền rút, căn bản không dừng lại.
Nếu bị tâm ma kiếp thứ nhất nhìn thấy, chỉ sợ cũng sẽ nhịn không được khen một tiếng “Tiểu Vương thật sự là một hảo thủ chăm chỉ tiết kiệm!”
“Vật nhỏ kia cũng không biết chạy đi đâu rồi..."
Ánh mắt Vương Chấp Vô thường thường sẽ quét hồ nước màu vàng nơi xa một lần.
Hắn nhớ rõ, một cây Canh Kim Liên Hoa kia là một cây tổ linh căn, hơn nữa sinh ra một linh thể trời sinh phản cốt, vô cùng hiếm có.
Cũng khiến Vương Chấp Vô nóng lòng không thôi.
Nhưng từ sau khi khai chiến, một cây Canh Kim Liên Hoa kia liên biến mất ở trong hồ, chưa từng thò đầu nữa, Vương Chấp Vô cũng hận không thể nhảy xuống hồ sưu tầm một phen. “Bọn Sơn Hành Hư nếu còn không đến, Thiếu Hạo thị các ngươi liền xong rồi.”
Ở chỗ sâu trong bầu trời, ánh mắt Hoàng Thế Cực nghiền ngẫm.
Thiếu Hạo Sách mặt lạnh lùng, không thèm để ý tới.
Thực ra trong lòng đã trở nên nôn nóng.
Nếu đám người Sơn Hành Hư không đến, bản thân hắn có lẽ có cơ hội giữ mạng, nhưng Thiếu Hạo thị nhất định sẽ thua to.
Hậu quả như vậy, không thể nghi ngờ quá mức nghiêm trọng!
Bốn đại thiên vực Mệnh Hà Khởi Nguyên cực kỳ mênh mông, cách nhau cũng vô cùng xa xôi. Nhưng đối với thiên khiển giả mà nói, băng qua chu hư mà đi, một lát liền có thể đến bất cứ một chỗ nào của bốn đại thiên vực.
“Hoàng Thế Cực lão thất phu này quả thực phát rồi"
“Chẳng lẽ hắn thực cho rằng sau một trận chỉến Cửu Khúc Thiên Lộ, hắn lão già nửa chết nửa sống này có thể muốn làm øì thì làm?”
“Thiếu Hạo thị muốn đối phó dư nghiệt Kiếm Đế thành, chưa từng muốn, lại chọc ra Hoàng Thế Cực, Tô Dịch cùng Tố Uyển Quân, trái lại ra ngoài dự đoán của mọi người.”
“Phàm là Thiếu Hạo Sách có năng lực ứng đối, tự nhiên không cần cầu viện chúng ta.”