Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 7592 - Chương 7580: Khóc Sai Mộ (3)

Chương 7580: Khóc sai mộ (3) Chương 7580: Khóc sai mộ (3) Chương 7580: Khóc sai mộ (3)

Giữa tu đạo giả có đại đạo chỉ tranh.

Giữa con đường khác nhau từ hỗn độn lúc ban đầu nhất sinh ra, tương tự cũng có phân tranh cao thấp.

Cổ tiên lộ vì sao sẽ gãy, vì sao trong trận chiến định đạo, các cổ tiên kia sẽ thất bại?

Những bí mật này, đầu giấu ở Hồng Mông thiên vực.

Thanh niên áo bào xám có điều hiểu biết, nhưng cũng chỉ hiểu biết một bộ phận mà thôi.

Nửa tháng sau.

Thanh niên áo bào xám xuất hiện ở trong một khu mộ hầu như sắp bỏ hoang.

Ánh chiều tà như máu, quạ đen lượn lờ trên không, trong bụi cỏ hoang, ngẫu nhiên có cáo thỏ lui tới.

Thanh niên áo bào xám ngồi ở trước một nấm mộ, nơi này dựng sừng sững một tấm bia đá không trọn vẹn khắc “tiên tổ Bạch Thuật...”

Bởi vì niên đại quá lâu, bên trên chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy “tiên tổ Bạch Thuật” mấy chữ viết không trọn vẹn loang lổ mọc đầy rêu xanh này.

“Hu hu hu, sư đệ ơi sư đệ, ngươi chết thật thảm

Thanh niên áo bào xám gào khóc, rơi lệ đầy mặt, “Năm đó ta đã khuyên ngươi, chớ theo những lão già cứng đầu kia cùng nhau đối nghịch với định đạo giả đại nhân, nhưng ngươi cứ không nghe lời!” Hắn nước mũi nước mắt, hai tay vuốt ve chữ viết trên tấm bia đá, đau lòng muốn chất.

“Ngươi xem ngươi, vạn cổ trôi qua, ai còn nhớ tên ngươi? Ngay cả phần mộ cũng bỏ hoang ở đây, không ai hỏi thăm, không ai tưởng nhớI”

“Lúc trước ngươi nếu nghe ta, nào đến nỗi như thế?”

Thanh niên áo bào xám khóc cứ phải nói là bi thảm.

Bỗng nhiên, một thanh âm già nua vang lên: “Các hạ chẳng lẽ là người cổ tộc Bạch gia?”

Cách đó không xa, một ông lão xách một giỏ tế phẩm đi tới, khi nhìn thấy thanh niên áo bào xám gào khóc, không khỏi vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Thanh niên áo bào xám lắc đầu, “Không phải.” Hắn vẫn khóc, liên miên nói chút điều gì đó.

Ông lão rất kỳ quái, “Vậy các hạ vì sao khóc tang trước phần mộ tiên tổ nhà ta?”

Thanh niên áo bào xám quay đầu, mắt sưng húp, nhìn chằm chằm ông lão, “Đây là mộ tổ tiên nhà ngươi?”

Ông lão nói: “Không sai.”

Thanh niên áo bào xám nhíu mày đánh giá ông lão một phen, lầm bẩm:

“Kỳ quái, sư đệ ta cả đời chưa từng hôn phối, sao có thể có con cháu tồn tại đến nay? Tổ tiên nhà ngươi cũng tên Bạch Thuật?”

Ông lão lắc đầu nói:

“Không phải, tổ tiên nhà ta tên Bạch Mộc Chi.”

Bạch Thuật: 1

Bạch Mộc Chi: Z2. Thanh niên áo bào xám ngẩn ngơ, ánh mắt dại ra ở trên tấm bia đá chỉ còn lại có “Tổ tiên Bạch Thuật” các chữ viết loang lổ không trọn vẹn kia nhìn một lúc lâu, đột nhiên hiểu ra, đứng bật dậy.

“Con mẹ nó, khóc sai mộ rồi!”

Hắn dùng tay áo hung hăng lau nước mắt trên mặt, xấu hổ tự mình giải thích, “Chẳng qua, không sao, ta chỉ là tìm cái lý do khóc cho sư đệ một hồi! Có phải phần mộ của hắn hay không căn bản không quan trọng!”

Dứt lời, xoay người bước đi.

Ông lão dại ra ở đó một lúc, mới lẩm bẩm: “Con mẹ nó, nơi nào toát ra một tên ngu xuẩn thiếu đầu óc! Khóc tang cũng có thể tìm nhầm mộ!”

Lại một tháng vội vàng trôi qua. Dấu chân của thanh niên áo bào xám đã ởi qua rất nhiều nơi.

Chỉ là, mọi thứ hắn quen thuộc, trải qua vạn cổ ruộng bể nương dâu biến thiên, đã sớm không còn tồn tại.

Cuối cùng, thanh niên áo bào xám lại tốn nửa tháng thời gian, như phong trần mệt mỏi đến Sâm La thiên VỰC.

Lúc này, tu vi của hắn đã khôi phục đến một cảnh giới cuối cùng của Vĩnh Hằng ngũ cảnh, hiện ra khí tức thuộc về cấp bậc “Thiên Mệnh”.

“Phiần toái thông báo một phen, cứ nói bạn cũ tới chơi, muốn gặp thủy tổ nhà ngươi một lần.”

Trước sơn môn Sâm La động thiên, thanh niên áo bào xám rất khách khí nói ra ý đồ đến của mình. Trông coi sơn môn, là một vị lão nhân của Thiếu Hạo thị, Đạo Chủ Nguyên Thủy cảnh.

Nghe vậy, lão nhân cách sơn môn chỉ nhìn quét thanh niên áo bào xám một cái, châm chọc nói: “Bổn tọa lại không biết, thủy tổ nhà ta còn có một bạn cũ Thiên Mệnh cảnh nho nhỏ giống ngươi."

Thanh niên áo bào xám nghiêm túc nói: “Ngươi đừng không để Thiên Mệnh cảnh vào mắt, nếu nhìn lầm, xui xẻo chính là ngươi!”

Lão nhân không khỏi lộ ra vẻ mặt trịnh trọng, “Xin hỏi các hạ là?”

“Tôn Nhương, am hiểu nhất cầu phúc nhương tai.”

Thanh niên áo bào xám cười đáp lại, “Lần này đến Thiếu Hạo thị các ngươi, chính là đến hóa giải tai ách cho các ngươi!”

“Chỉ ngươi? Còn hóa giải tai ách cho Thiếu Hạo thị ta?”

Lão nhân trầm mặc một lát, đột nhiên nói từng chữ một:

“Lập tức cút cho lão tử! Nếu không, ta khiến ngươi chết không có chỗ chôn!”

Đằng đằng sát khí.

Nụ cười của thanh niên áo bào xám đọng lại.

Sau một lúc, thanh niên áo bào xám lẩm bẩm: “Trách không được Thiếu Hạo thị các ngươi sẽ gặp một trận thua to, hoàn toàn là đáng đời nha!”

“Ngươi nói cái gì?”

Lão nhân bước một bước ra khỏi sơn môn, chợt nắm lấy vạt áo thanh niên áo bào xám, ánh mắt lạnh lẽo như đao.

Thanh niên áo bào xám cả kinh biến sắc, vươn cổ kêu to, “Thiếu Hạo Sách, ngươi con mẹ nó còn không ra tiếp giá?”

Thanh âm xa xa truyền ra.

“Còn dám phỉ báng thủy tổ nhà ta? Muốn chết!”

Lão nhân vung chưởng muốn đập chết vật nhỏ Thiên Mệnh cảnh lai lịch không rõ này.

Nhưng một chớp mắt này, một luồng lực lượng vô hình lại bao trùm cả người hắn, nhất thời không thể động đậy nữa.

Cùng lúc đó, bóng người Thiếu Hạo Sách bỗng dưng xuất hiện.

“Sao là ngươi?”

Khi nhìn thấy thanh niên áo bào xám, Thiếu Hạo Sách rõ ràng chấn kinh, đôi mắt cũng nheo lại.
Bình Luận (0)
Comment