Chương 7602: Tồn Nhương trảm phiền muộn (3)
Chương 7602: Tồn Nhương trảm phiền muộn (3) Chương 7602: Tồn Nhương trảm phiền muộn (3)
Định đạo giả vẫn chưa trực tiếp trả lời, chỉ nói: “Ngươi nếu đến nay vẫn thẹn trong lòng, ta có thể cho ngươi một lần nữa làm lựa chọn.”
Tôn Nhương lại cười lắc đầu, “Bước lên đường kiếm đạo, ta chưa từng quay đầu, mà sau khi đi theo đại nhân, ta cũng tương tự chưa từng nghĩ tới phải quay đầu.”
Hắn chỉ chỉ ngực mình, “Dẫn độ giả tiền bối đã giúp ta trảm phiền muộn, trong lòng không có ràng buộc nữa.”
Định đạo giả hơi trầm mặc, nói: “Nếu lại gặp được Bạch Thuật, lại làm như thế nào?”
Nụ cười trên mặt Tôn Nhương như trước, “Đương nhiên là thả! Ta sao có thể giết một đứa nhỏ do ta tự mình nuôi lớn?” Định đạo giả nói:
“Tốt! Không hổ là Tôn Nhương! Quả thực cũng chưa từng khiến ta thất vọng!”
Tôn Nhương thì chắp tay nói:
“Thuộc hạ cũng cảm động và nhớ nhung ân tình của đại nhân, cho phép ta ở trong vạn cổ năm tháng này tránh xa ở Hồng Mông thiên vực, không để ý tới thế sự.”
Lúc trước trận chiến định đạo, hắn công lao lớn nhất, vốn nên do hắn đến đảm nhiệm thiên khin giả, hơn nữa là thiên khiển giả xếp hạng nhất để chúa tể Mệnh Hà Khởi Nguyên.
Nhưng Tôn Nhương bởi vì thẹn trong lòng, từ chối tất cả cái này.
Lúc ấy, người khác đều không hiểu.
Chỉ có định đạo giả đồng ý quyết định của hắn, để hắn ở lại Hồng Mông thiên vực, hoàn toàn chặt đứt thế gian ồn ào. Định đạo giả nói:
“Nói một chút chuyện ngươi lần này đi Mệnh Hà Khởi Nguyên đi.”
Tôn Nhương ngẩn ra, “Không trì hoãn đại nhân tu hành?”
Định đạo giả nói: “Không sao.”
Tôn Nhương lúc này mới mang tình huống của mình ở Mệnh Hà Khởi Nguyên nói ra, lời nói bình thản, không tô vẽ gì thêm, cũng chưa từng giấu diếm cái gì.
Định đạo giả từ đầu tới cuối nghe, chưa từng ngắt lời.
Khi Tôn Nhương nói đến kiếm đạo tranh phong với Tô Dịch, đột nhiên nhịn không được cười nói:
“Tô Dịch này quả thực không hổ là chuyển thế chỉ thân của kiếm khách kia, nếu không phải chiến một trận với hắn, ta sợ là không thể tưởng tượng, trên đời này lại còn có một kiếm tu khác với số đông như vậy.”
Định đạo giả vẫn như cũ chưa nói gì.
Tôn Nhương thì thu liễm tâm tình, tiếp tục nói về chuyện lúc đó.
Thẳng đến khi nghe được, Tô Dịch ở một khắc cuối cùng bị tử khí cuồn cuộn bao trùm, một thân sinh cơ ở bên bờ vực khô kiệt, định đạo giả đột nh¡iên nói: “Ngươi thấy thế nào?”
Tôn Nhương suy nghĩ một chút, nói:
“Ta chỉ có thể khẳng định, hắn sẽ không chết.”
Định đạo giả nói:
“Giữa sinh tử, có đại khủng bố, đại cấm ky, hắn đã từng nói cho ngươi, chưa biết chết, nào biết sống, ý nghĩa hắn đã chạm đến huyền cơ thật sự trong một chữ Tử.”
Tôn Nhương nhịn không được nói: “Cái này chẳng phải ý nghĩa, hắn đã khám phá sinh tử, chạm vào huyền bí của sinh mệnh chi đạo?”
Định đạo giả nói:
“Chưa nói tới, chung quy chỉ là một bộ phận huyền bí mà thôi, chẳng qua, hắn nắm giữ luân -
hồi, lại có được niết bàn lực của Mệnh Quan nhất mạch, về sau nếu muốn đặt chân con đường sinh mệnh, cũng không phải việc khó.”
Tôn Nhương sửng sốt.
Sinh mệnh chỉ đạo!
Đối với tuyệt đại đa số tu đạo giả trên thế gian mà nói, thậm chí cũng căn bản không biết trên đời còn có một con đường như vậy.
Nhưng Tôn Nhương sao có thể không biết?
Từ khi hỗn độn mở đến nay, người thật sự bước lên đạo này, ít ỏi không có mấy! Ai dám tưởng tượng, Tô Dịch ở cấp bậc Nguyên Thủy cảnh, đã có được nội tình như vậy?
Cái này không thể nghi ngờ quá rung động lòng người.
Hồi lâu sau, Tôn Nhương mới nói: “Đại nhân có từng bước lên con đường này hay không”
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn mới ý thức được thất lễ, nói: “Là thuộc hạ đi quá giới hạn, đại nhân không cần đáp lại.”
Định đạo giả lại nói: “Không có øì cả, lần này sở dĩ tán gẫu những thứ này với ngươi, cũng là bởi vì ta ở lúc bước lên con đường sinh mệnh, gặp một vấn đề khó thật lâu không thể hóa giải.”
Trong lòng Tôn Nhương chấn động. Còn chưa chờ hắn nghĩ nhiều, định đạo giả đã nói: “Bảo quản cho tốt khối bí phù đó của dẫn độ giả, không cần bao lâu, ta sẽ tới Hồng Mông thiên vực, đến lúc đó, có lẽ cần nàng đến giúp ta dẫn độ một phenl”
“Vâng!”
Tôn Nhương lĩnh mệnh.
Một nén nhang kia đến tận đây, thiêu đốt gần hết.
Trong miếu thổ địa sương khói lượn lờ, không một chút thanh âm nào vang lên nữa.
“Đại nhân thế mà từ đầu đến cuối đều chưa từng nói đến đám người Thiếu Hạo Sách, xem ra... Đại nhân là thật sự rất bất mãn đối với bọn họ...”
Trong bóng đêm vang lên tiếng lẩm bẩm của Tôn Nhương.
Sóng gió xảy ra ở Huyền Hoàng thần tộc, vẫn chưa truyền tới bên ngoài.
Bốn vị thiên khiển giả trụi lông mà về, tự nhiên sẽ không tuyên dương việc này.
Huyền Hoàng thần tộc thiếu chút nữa gặp một hồi đại nạn, tuy cuối cùng có kinh hãi nhưng không nguy hiểm hóa giải được, nhưng cũng sẽ không truyền ra chuyện xấu bực này.
Cho nên, thế gian đầu không rõ, còn có một sóng gió như vậy từng trình diễn ở Huyền Hoàng thần tộc.
Mà từ hôm nay, Tô Dịch vẫn luôn ngồi im bất động, cả người bị tử khí bao phủ, lâm vào trong một loại hoàn cảnh như “tử vong”. “Ở trong lòng Tôn Nhương, vẫn luôn coi dẫn độ giả tiền bối là sư tôn, cho nên ở lúc truyền thụ ta đạo nghiệp, chỉ nói là thay sư tôn thụ nghiệp, không dám tự cho mình là sư tôn, cho nên ta cùng hắn lấy sư huynh đệ xưng hô.”
Ngô Đồng thiên, Bạch Thuật mặc áo trắng khoanh chân ngồi, nói với Thanh Nhi, Tố Uyển Quân ân oán giữa hắn cùng Tôn Nhương.