Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 7648 - Chương 7634: Có Thể Xưng Chúa Tể Vận Mệnh Hay Không (1)

Chương 7634: Có thể xưng chúa tể vận mệnh hay không (1) Chương 7634: Có thể xưng chúa tể vận mệnh hay không (1) Chương 7634: Có thể xưng chúa tể vận mệnh hay không (1)

Nghĩ đi nghĩ lại, Tô Dịch chỉ nghĩ tới một người

Tri Đạo Giải

Có lẽ, kế tiếp cũng nên rút ra thời gian, lại đi gặp một lần vị tồn tại thần bí được xưng “không gì không biết” này.

Nửa tháng sau.

Tổ đình Thái Hạo thị.

Một hồi cướp bóc tanh máu nhằm vào Thái Hạo thị đang trình diễn. Mười mấy thế lực tu hành liên thủ, triệu tập một mũi đại quân tu đạo giả khổng lồ, mang tổ đình Thái Hạo thị bao vây đến mức nước chảy không lọt.

Sơn môn Thái Hạo thị đã bị công phá, các tu đạo giả kia trực tiếp giống như châu chấu, ở tổ đình Thái Hạo thị đốt giết cướp bóc.

Máu tanh tràn ngập, tiếng kêu thảm thiết rung trời.

“Các ngươi làm gì? Khốn kiếp! Dám tạo phản!”

Một lão nhân Thái Hạo thị phẫn nộ rống lên.

Bốp!

Một cái tát hung hăng tát ở trên khuôn mặt lão nhân.

“Tạo phản? Phi! Thái Hạo Kình Thương đã sớm xong rồi! Đám lão tổ tông kia của Thái Hạo thị các ngươi cũng đầu đã chết sạch, cũng đã đến lúc này, còn không nhận thức rõ thế cục?”

Một kẻ địch trên mặt tràn đầy nụ cười dữ tợn, hướng về lão nhân kia hung tợn nhổ một cục đờm, sau đó rút đao cứa một cái, đầu lão nhân lăn lông lốc.

“Giết, mang bọn hắn đều giết sạch, bảo vật tất cả đều cướp đi!”

Có người vươn cổ rống to.

“Không ngờ, chuyện từng xảy ra ở trên thân Huyền Hoàng thần tộc, hôm nay lại sẽ tái diễn ở trên thân Thái Hạo thị ta...”

Thái Hạo Vân Tuyệt mắt sung huyết, gắt gao siết hai tay, phẫn hận không chịu nổi, trong lòng thì dâng lên bi thương nói không nên lời.

Mười mấy thế lực tu hành lần này giết vào Thái Hạo thị, trước kia đầu là thuộc hạ của Thái Hạo thị!

Nhưng theo Thái Hạo thị gặp nạn, đám thuộc hạ này nhất thời hóa thành sói đói, hung hăng xông lên.

Thái Hạo thị hôm nay, không có thủy tổ tọa trấn, không có tuyệt thế Đạo Tổ chống lưng, thậm chí cũng tìm không ra mấy Đạo Tổ.

Ở trước mặt mười mấy thế lực tu hành kia, quả thực như thịt cá trên thớt, tùy ý cướp đoạtl

“Cũng không cần Huyền Hoàng thần tộc trả thù, Thái Hạo thị ta sợ là đã xong rồi...”

Trong lòng Thái Hạo Vân Tuyệt dâng lên khuất nhục cùng cay đắng nói không nên lời.

“Đổi ta là ngươi, sẽ không trơ mắt nhìn như vậy.” Cách đó không xa, một nam tử áo bào đỏ bóng người cao lớn, lại gầy trơ xương thích ý ngồi ở nơi đó.

Thế mà là Ly Đoạn.

Đao tu kia bị Thái Hạo Kình Thương trấn áp vô số năm, một vị tuyệt thế Đạo Tổ danh xứng với thực, truyền kỳ trong mắt đao tu thiên hạ.

Năm đó ở Nguyên Giới, chính là Ly Đoạn bằng vào bí pháp, đã tìm được Tô Dịch ẩn nấp hành tung.

Lúc này, Ly Đoạn vừa uống rượu, vừa nói: “Hoặc là chịu nhục, giết ra một đường sống, giấu vũ khí vào người, chờ đợi thiên thời. Hoặc là cùng sinh tử với tông tộc, chết trận đến cuối cùng, mà không phải giống như bây giờ ngu ngốc đứng ở nơi đó.”

Vẻ mặt Thái Hạo Vân Tuyệt biến ảo một lúc, đột nhiên cắn răng nói: “Nhìn thấy tộc ta gặp nạn, trong lòng ngươi thống khoái chứ?”

Ly Đoạn lắc lắc đầu, “Chưa nói tới, ta chỉ có nhìn thấy Thái Hạo Kình Thương chết ở trước mặt, trong lòng mới có thể thống khoái, tiếc nuối là, hắn sớm bị Tô Mệnh Quan giết rồi..."

Thái Hạo Vân Tuyệt nhất thời trầm mặc.

Lúc trước tới Hải Nhãn Kiếp Khư hành động, hắn từng đi chung với Tô Dịch.

Ai dám tưởng tượng, mấy năm mà thôi, Tô Dịch chỉ dựa vào sức một người, đã dẫn phát “thiên khiển chỉ thương” một hồi đại chiến như vậy, hoàn toàn thay đổi bố cục thiên hạ?

“Nếu không, ta cho ngươi một đao, để ngươi được chết có mặt mũi một chút?”

Ly Đoạn đột nhiên nói. Thái Hạo Vân Tuyệt ngẩn ra, cả giận nói: “Muốn ra tay cứ việc nói thẳng, cớ gì làm nhục ta?”

Ly Đoạn cười khẩy một tiếng, “Ta còn khinh thường đi giẫm đạp ngươi một tên tiểu bối, vậy ngươi cứ chờ xem, hôm nay tổ đình Thái Hạo thị này nhất định không bảo vệ được!”

Ánh mắt Thái Hạo Vân Tuyệt nhìn quanh bốn phía, nhìn cảnh tượng giết chóc tanh máu như địa ngục nhân gian kia, không khỏi vẻ mặt ảm đạm, trong lòng sỉnh ra tuyệt vọng nói không nên lời.

Nhưng lúc này, một thanh âm nữ tử lạnh như băng đột nhiên vang lên:

“Chết!”

Ít ỏi một chữ, như sấm sét chợt vang vọng trong thiên địa.

Ngay sau đó, một luồng uy thế sát phạt kinh “Nhìn thấy tộc ta gặp nạn, trong lòng ngươi thống khoái chứ?”

Ly Đoạn lắc lắc đầu, “Chưa nói tới, ta chỉ có nhìn thấy Thái Hạo Kình Thương chết ở trước mặt, trong lòng mới có thể thống khoái, tiếc nuối là, hắn sớm bị Tô Mệnh Quan giết rồi..."

Thái Hạo Vân Tuyệt nhất thời trầm mặc.

Lúc trước tới Hải Nhãn Kiếp Khư hành động, hắn từng đi chung với Tô Dịch.

Ai dám tưởng tượng, mấy năm mà thôi, Tô Dịch chỉ dựa vào sức một người, đã dẫn phát “thiên khiển chỉ thương” một hồi đại chiến như vậy, hoàn toàn thay đổi bố cục thiên hạ?

“Nếu không, ta cho ngươi một đao, để ngươi được chết có mặt mũi một chút?”

Ly Đoạn đột nhiên nói. Thái Hạo Vân Tuyệt ngẩn ra, cả giận nói: “Muốn ra tay cứ việc nói thẳng, cớ gì làm nhục ta?”

Ly Đoạn cười khẩy một tiếng, “Ta còn khinh thường đi giẫm đạp ngươi một tên tiểu bối, vậy ngươi cứ chờ xem, hôm nay tổ đình Thái Hạo thị này nhất định không bảo vệ được!”

Ánh mắt Thái Hạo Vân Tuyệt nhìn quanh bốn phía, nhìn cảnh tượng giết chóc tanh máu như địa ngục nhân gian kia, không khỏi vẻ mặt ảm đạm, trong lòng sỉnh ra tuyệt vọng nói không nên lời.

Nhưng lúc này, một thanh âm nữ tử lạnh như băng đột nhiên vang lên:

“Chết!”

Ít ỏi một chữ, như sấm sét chợt vang vọng trong thiên địa.

Ngay sau đó, một luồng uy thế sát phạt kinh khủng vô cùng càn quét khuếch tán.

Cường giả của mười mấy thế lực tu hành kia, vậy mà tất cả đầu yếu ớt như tờ giấy, đồng loạt mất mạng ngay tại chỗ!

Mọi người rung động, mở to mắt.

“Là Linh Ngu lão tổi”

Có người kích động thét chói tai.

Liền thấy dưới bầu trời hiển lộ ra một bóng người tuyệt đẹp, một bộ áo dài màu đen, mái tóc dài trắng như tuyết kết thành bím tóc dài, một khuôn mặt xinh đẹp che đi dưới khăn che mặt.

Chính là Thái Hạo Linh Ngul

Nàng vừa mới xuất hiện, đã gạt bỏ trận tai họa tanh máu này đang trình diễn ở tổ đình Thái Hạo thị, cũng khiến các tộc nhân Thái Hạo thị may mắn sống sót kia đều mừng rỡ như điên. “Lão tổ, ta còn cho rằng ngươi sẽ không đến...”

Lồng ngực Thái Hạo Vân Tuyệt phập phồng một phen, tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng.

Ly Đoạn lại cười lạnh một tiếng, “Lúc trước, Thái Hạo thị các ngươi sớm mang Thái Hạo Linh Ngu cái tên này từ trong gia phả xoá đi, coi nàng là phản nghịch tội ác tày trời của tông tộc, hôm nay sao lại cảm động và nhớ nhung đến chỗ tốt của một phản đồ?”

Một đoạn lời vang vọng trong thiên địa, làm không khí cũng trở nên nặng nầ.

Ánh mắt Thái Hạo Linh Ngu đảo qua Ly Đoạn, “Ngươi là xem náo nhiệt, hay tính mượn cơ hội bỏ đá xuống giếng?”
Bình Luận (0)
Comment