Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 7666 - Chương 7652: Nhân Quả Với Trẻ Sơ Sinh (2)

Chương 7652: Nhân quả với trẻ sơ sinh (2) Chương 7652: Nhân quả với trẻ sơ sinh (2) Chương 7652: Nhân quả với trẻ sơ sinh (2)

Mọi người ngẩn ra, nhìn nhau, như không dám tin, do dự một lúc lâu, lúc này mới như chạy trốn hoảng sợ mà đi.

“Đa tạ tiên sư đại nhần ra tay, cứu lại tính mạng tộc ta ở trong nước lửa!”

Tộc trưởng Vị Nam Tô gia là người đầu tiên tiến lên, khom người chắp tay, vẻ mặt đầy cảm kích.

Tô Dịch khoát tay, “Là ta làm liên lụy các ngươi, một việc báo đáp một việc, không tính là cái gì.”

Lúc này, phụ nhân ôm tã lót kia lại chợt đi lên trước, quỳ xuống đất nói: “Tiên sư đại nhân, tiểu nữ tử có một đoạn lời, không biết có nên nói hay không.” Tô Dịch khế nhíu mày, “Ngươi nói.”

Phụ nhân đó vẻ mặt đầy u sầu, “Tiên sư đại nhân đã cứu chúng ta, Vị Nam Tô gia chúng ta tự nh¡iên cảm động đến rơi nước mắt, nhưng một khi tiên sư đại nhân rời khỏi, Vị Nam Tô gia chúng ta sợ là... Sợ là vẫn như cũ khó thoát khỏi việc hôm nay liên lụy.”

Tô Dịch nhất thời hiểu ý tứ đối phương, “Lo lắng bị bọn họ tính sổ sau chuyện?”

Phụ nhân cúi đầu, cắn răng nói:

“Vị Nam Tô gia ta tự nhiên không dám bám dính tỉên sư đại nhân, chỉ khẩn cầu tiên sư đại nhân khai ân, mang con ta theo bên người tu hành, như -

thế, cho dù về sau Vị Nam Tô gia ta gặp đại -

nạn, nhưng chỉ cần con ta còn sống, cũng có thể lưu lại hương khói kéo dài cho tông tộc!”

Tộc trưởng Tô Văn Vũ lúc này cũng phản ứng lại, vội vàng cúi người quỳ xuống đất, hoảng hốt nói: “Còn xin tiên sư đại nhân khai ân!” Tô Dịch không khỏi nhìn phụ nhân kia thêm một cái.

Không thể không nói, nữ tử này tuy là người phàm tục, lại cực có khí phách cùng thủ đoạn, có thể ở lúc mấu chốt này, vẫn có thể nghĩ đến bắt lấy cơ hội mưu cầu cho con nàng một hồi cơ duyên tu hành, cũng có thể thấy được tâm trí nàng cao.

Về phần Tô Văn Vũ kia làm tộc trưởng, ngược lại kém cỏi không ít.

Đối với điều này, Tô Dịch cũng khó mà nói cái 8ì.

Dù sao, mặc kệ như thế nào, thật là bản thân hắn một “dị đoan” hàng lâm, liên lụy đến Vị Nam Tô thị.

Về tình về lý, Tô Dịch cũng không cách nào trách phụ nhân kia đưa ra thỉnh cầu như vậy. Chẳng qua, Tô Dịch rất rõ tình cảnh của mình, cũng không muốn dẫn theo một đứa trẻ sơ sinh bước lên hành trình.

Ngay tại lúc hắn chuẩn bị từ chối, đột nhiên trong lòng khẽ động, phân ra một luồng thần thức, vươn vào trong cơ thể đứa trẻ sơ sinh trong tã lót kia, cẩn thận cảm ứng.

Một lần tra xét này, Tô Dịch lặng yên nhíu mày, ở chỗ sâu trong đôi mắt dâng lên một mảng lạnh lùng không thể áp chế.

Hắn vươn người đứng dậy, từ trong tay phụ nhân bế lấy đứa trẻ sơ sinh kia, đồng thời vận chuyến bí pháp, tiến một bước tiến hành cảm ứng.

Dần dần, vẻ mặt Tô Dịch trở nên lúc sáng lúc tối.

Tô Văn Vũ cùng phụ nhân quỳ ở trên mặt đất thì không khỏi lo sợ bất an. “Tiên sư đại nhân, nếu đứa nhỏ này nhất định vô duyên với ngài, Vị Nam Tô thị ta cũng không dám... Không dám đòi hỏi quá đáng!”

Tô Văn Vũ cay đắng mở miệng.

Tương đương là bỏ cuộc.

Phụ nhân kia thì mím môi, chưa hé răng.

Hồi lâu, Tô Dịch thu hồi lực lượng cảm giác, thở dài một hơi, nói:

“Kẻ này cùng ta quả thực rất có duyên pháp, huống chỉ... Nó cũng họ Tô...”

Cả người phụ nhân run lên, ngạc nhiên lẫn vui mừng nói: “Tiên sư đại nhân đây là đồng ý rồi?”

Tô Dịch gật đầu nói:

“Về sau nếu nó đi theo bên người ta tu hành, trong thời gi-

an rất dài, sẽ không thể gặp lại vợ chồng các ngươi nữa, các ngươi cỡ nỡ hay không?” “Có thể! Có thể”

Tô Văn Vũ mừng như điên, liên tục đáp ứng.

Hắn nhìn không ra tu vi người trẻ tuổi trước mắt này, nhưng lại rõ, có thể ở vừa rồi thoải mái hóa giải một nguy cơ kia, đã đủ để chứng minh vị tiên sư đại nhân này là một vị tồn tại cường đại cỡ nào.

Con nối dõi của hắn có thể đi theo một vị tồn tại như vậy tu hành, tuyệt đối không thua gì đạt được một tiên duyên lớn bằng trời!

Ngược lại là phụ nhân kia lại rơi lệ đầy mặt, rõ ràng không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn kiên định gật đầu nói:

“Chỉ hy vọng đứa nhỏ này khi lớn lên, chớ quên mình là con cháu Vị Nam Tô thị, là đủ rồi.”

Tô Dịch khẽ gật đầu, “Nó về sau tự có thời điểm gặp lại vợ chồng các ngươi, về phần chuyện các ngươi lo lắng, ta tự sẽ giải quyết cho các ngưƠi.”

Dứt lời, hắn ôm tã lót, xoay người mà đi.

Bóng đêm như nước, ánh trăng óng ánh.

Hồi lâu sau, vợ chồng Tô Văn Vũ mới chậm rãi đứng dậy, nhìn nhau, đều như nằm mơ, bỗng sinh ra cảm giác không chân thật.

“Phu nhân, việc hôm nay, rốt cuộc là phúc hay họa?”

Tô Văn Vũ nhịn không được hỏi, hắn lòng rối như tơ vò, chỉ cảm thấy mọi thứ tối nay trải qua, đều quá mức không thể tưởng tượng.

“Phúc họa đi chung, vốn là mệnh số sai khiến, nếu có thể chuyển họa thành phúc, mới là chuyên may mắn của chúng ta.”

Ánh mắt phụ nhân càng thêm kiên định, “Chỉ cần con của chúng ta còn sống, cho dù xảy ra chuyện tệ hơn nữa, cũng không có 8ì.”

“Ừm!”

Tô Văn Vũ nắm thật chặt tay phụ nhân.

Đêm khuya.

Trong một vùng hoang dã ở cách Vân An thành mấy ngàn dặm.

“Bích Mộc đạo hữu, ngươi có nhìn ra dị đoan kia rốt cuộc là tu vi gì hay không?”

Huyết Chúc lão ma truyền âm dò hỏi.

Hắn cùng Bích Mộc yêu vương ẩn nấp hành tung, nấp ở trong một chỗ khe núi, một thân khí tức thu liễm, tỏ ra đặc biệt cẩn thận.
Bình Luận (0)
Comment