Chương 7659: Phố dài phong vần (2)
Chương 7659: Phố dài phong vần (2) Chương 7659: Phố dài phong vần (2)
Cảnh giới tuy bị áp chế, nhưng tâm mắt cùng tâm hồn Tô Dịch vẫn còn, sao có thể thèm giết kẻ yếu nơi thế tục này?
Chỉ cần không chọc hắn chán ghét, cho dù đối phương thái độ tệ đến đâu nữa, hắn cũng không có hứng thú so đo với họ.
Nhưng Tô Dịch nhìn ra được, trong lòng các Trấn Ma vệ này vẫn rất nặng nề như cũ.
Đối với điều này, Tô Dịch cũng chưa nói cái gì.
Thẳng đến lúc tới trên một con phố dài đi thông tổng đà Trấn Ma tỉ, Tô Dịch đột nhiên hơi nhíu mày.
Dọc theo đường đi, người dần dần thưa thớt, thẳng đến sau khi tới trên phố dài này, cửa hàng trên đường thế mà đầu đã đóng, trên đường vắng lặng trống trải, trừ bọn họ đoàn người này, vậy mà không thấy bóng dáng bất luận kẻ nào nữa.
Đám người nam tử áo bào đen rõ ràng cũng phát hiện không đúng, nhìn nhau, trái tim đều treo lên.
Phố dài rộng lớn, tảng đá trải đường, kiến trúc hai bên san sát nối tiếp nhau, như hai con rồng dài lan tràn về phía xa.
Cuối phố dài, đó là chỗ ngọn núi màu đen tổng đà Trấn Ma tỉ.
Không biết từ khi nào, sắc trời vốn sáng sủa đột nhiên ảm đạm xuống, một rồi lại một đám mây đen như mực nước lặng yên xuất hiện, che phủ ánh mặt trời, khiến cả con phố dài trực tiếp giống như lặng yên rơi vào trong đêm tối.
Quay đầu nhìn, trên đường tới đây một mảng u ám, như bị sương mù dày nặng bao phủ, không nhìn thấy bất cứ cảnh tượng nào nữa.
Đặt mình ở trên con phố dài trống trải lạnh lùng này, mọi người đều không khỏi có một loại cảm giác lập tức rơi vào lồng giam.
“Đây là đạo đãi khách của Trấn Ma tỉ các ngươi?”
Tô Dịch vừa cất bước tiến lên, vừa uống một ngụm rượu.
Bước đi thong dong như cũ, như hoàn toàn chưa phát hiện thiên địa khí cơ biến hóa.
“Tiần bối..."
Nam tử áo bào đen muốn nói lại thôi.
Sắc mặt Trấn Ma vệ khác thì lộ ra nét do dự, không biết là nên tiếp tục đi theo phía sau Tô Dịch hay không. “Nếu là bằng hữu đến, Trấn Ma tỉ ta tự sẽ lấy lễ đối đãi, nhưng nếu là dị đoan như ngươi ai cũng có thể giết như vậy đến đây, Trấn Ma tỉ ta chỉ có thể lấy đao phủ hầu hạt”
Nơi xa của phố dài, một đạo hào quang màu tím từ trên trời giáng xuống, hóa thành một ông lão áo bào tím tay áo bay bay, tóc bạc mặt hồng hào.
Ông lão một tay cầm phất trần, tiên phong đạo cốt, một thân đạo quang lưu chuyển, diễn hóa ra pháp tướng thần diệu.
Trong lòng đám người nam tử áo bào đen run lên, liếc một cái nhận ra, ông lão áo bào tím kia là Trấn Ma tỉ tả hộ pháp “Lưu Dương Tử” !
Một vị đại tu sĩ đệ nhất cảnh cấp bậc “Thần Anh” của con đường Vũ Hóal
Ở Thiên Tần quốc, đại tu sĩ Lưu Dương Tử đã là tồn tại hô mưa gọi gió, phóng mắt toàn bộ Đông Thổ thần châu, cũng thuộc loại cao nhân đặt chân trên con đường Vũ Hóa.
Theo Lưu Dương Tử xuất hiện, phía trên nóc kiến trúc hai bên phố dài này phân biệt xuất hiện hai hàng bóng người.
Đầu là Trấn Ma vệ của Trấn Ma tỉ, mặc áo giáp, cầm binh khí, mỗi mười trượng đứng một người, mang nóc nhà hai bên cả con phố dài đều hoàn toàn phong tỏa.
Mây đen bao phủ, phố dài như rơi vào đêm tối.
Vì đối phó một mình Tô Dịch, tổng đà Trấn Ma tỉ rõ ràng chuẩn bị đã lâu, ở nơi này bố trí hạ thiên la địa võng!
Tô Dịch lại coi như không thấy, cười cười nói: “Ta mới đến, chưa từng đắc tội Trấn Ma tỉ, lần này tới cũng là có việc thương lượng, mà không phải gây hấn gây chuyện, các ngươi lại coi ta là thù địch, thế này chỉ sợ không ổn nhỉ?”
“Thật không, ngươi lần này tới là muốn làm cái gì?”
Nơi xa, Lưu Dương Tử đứng trên hư không, ánh mắt lạnh như băng.
Tô Dịch thuận miệng nói: “Một việc nhỏ mà thôi, chỉ là muốn nhắc nhở các ngươi, Vị Nam Tô thị cho dù là một con chó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta đều sẽ mang món nợ này tính ở trên đầu Trấn Ma tỉ các ngươi.”
Nhất thời, trên phố dài vang lên một tràng tiếng cười lạnh.
Hoặc kh¡nh thường, hoặc nghiền ngẫm, hoặc giận dữ.
Đại khái là không ngờ, một tên dị đoan bị bọn họ trùng trùng vây khốn, vậy mà lại dám to mồm không biết ngượng như thế. Lưu Dương Tử cũng không khỏi giật mình, “Chỉ vì cái này?”
Tô Dịch gật đầu nói:
“Vốn chỉ là một việc nhỏ, ngươi cho rằng thế nào?”
Lưu Dương Tử không khỏi cười to, “Hay cho một tên dị đoan ngông cuồng tự đại! Thật sự cho rằng đây là thế giới chỗ ban đầu của ngươi?”
Hắn vung tay áo bào, một chuỗi tràng hạt đầu lâu luyện chế hiện ra.
“Chuỗi tràng hạt này do mười chín cái đầu của dị đoan như ngươi luyện chế thành.”
Lưu Dương Tử chỉ tràng hạt, “Trong đó thực lực mạnh nhất, là một Đạo Tổ của Vận Mệnh thiên vực, nhỏ yếu nhất cũng là đại nhân vật trên con đường Vĩnh Hằng.”
Nói xong, khuôn mặt hắn trở nên lạnh lùng, “Ở bên ngoài, cảnh giới bọn họ cao đến mức khiến chúng ta không thể tưởng tượng, nhưng ở Hồng Mông thiên vực này, bọn họ cũng chung quy là phượng hoàng nhổ lông không bằng gà, nhất định sẽ bị chúng ta hung hăng giẫm ở dưới chân!”
Lưu Dương Tử lấy tay bắt lấy tràng hạt, nhẹ nhàng chuyển động, đôi mắt thì nhìn về phía Tô Dịch nơi xa, “Ngươi cảm thấy, mình lợi hại hơn so với bọn họ?”
Trong thanh âm lộ ra châm chọc nồng đậm.
Trong năm tháng tuyên cổ tới nay, giới tu hành năm đại thần châu Hồng Mông thiên vực sớm có hiểu biết đối với lai lịch “dị đoan”.