Chương 7681: Hỗn độn ngũ hành bổn nguyên (2)
Chương 7681: Hỗn độn ngũ hành bổn nguyên (2) Chương 7681: Hỗn độn ngũ hành bổn nguyên (2)
Phụ nhân lại mím môi cười khẽ, “Một mực nán lại ở phàm tục chi địa này, chung quy phải tìm một ít việc vui, vừa rồi đứa nhỏ kia, tâm tính đã đủ ác, có thể làm ra cử chỉ giết cha, đáng tiếc, lại còn chưa đủ lão luyện, hắn nên là sau khi giết phụ thân, lại mang ta mẫu thân bất lực này cũng giết, như vậy, hắn về sau khẳng định có thể trở thành một đời kiêu hùng!”
“Dù sao, ngay cả chí thân cha mẹ cũng có thể giết, thiên hạ này còn có ai có thể khiến hắn kiêng kị?”
Trên khuôn mặt phụ nhân hiện lên một phần tiếc hận, “Đáng tiếc, trong lòng hắn còn có lương tri, nhớ tới điều tốt của mẫu thân, cái này sao có thể được?”
Tôn Nhương lặng yên đứng dậy, tới trước mặt phụ nhân, đột nhiên vung một cái tát.
Âm!
Cả người phụ nhân nổ tung, máu tươi bắn tung tóe.
Nhưng sau đó, thân thể nổ tung của phụ nhân liần ghép lại từng khối, hóa thành một thiếu nữ mặc một bộ áo dài màu máu, khuôn mặt tỉnh xảo xinh đẹp.
Trên cái áo dài màu máu kia của thiếu nữ, như có biển máu vô tận đang cuồn cuộn, ở trong bóng đêm này đặc biệt đỏ tươi chói mắt.
Nàng phẫn nộ nhìn chằm chằm Tôn Nhương, “Ngươi đánh đau ta rồi”
Tôn Nhương lại vung một cái tát, cả người thiếu nữ bay ngược ra ngoài, khuôn mặt nhỏ trắng nõn cũng sụp xuống một khối lớn, tỏ ra đặc biệt dữ tợn tanh máu. Thiếu nữ nằm úp sấp ở trên mặt đất, giọng khàn khàn nói:
“Tôn đại kiếm tiên, ta sớm biết ngươi nhìn ta không vừa mắt, sớm từ lúc trận chiến định đạo đã muốn giết ta! Đáng tiếc nha, ngươi không dám, dù sao ca ca ta Bạch Thuật là sư đệ ngươi!”
“Năm đó, ca ta chết ở trận chiến định đạo, đã khiến ngươi lòng có áy náy, đâu có thể nào nhẫn tâm giết ta?"
Thiếu nữ nói xong, không khỏi lộ ra vẻ mặt đắc ý, khinh rẻ nói:
“Ngươi cùng đứa nhỏ uất ức vừa rồi gọi ta là mẫu thần, cũng không có gì khác nhau!”
Tôn Nhương vẻ mặt lạnh nhạt nhìn chằm chằm thiếu nữ.
Nét đắc ý, khinh rẻ trên mặt thiếu nữ dần dần biến mất, bóng người nằm úp sấp ở trên mặt đất cũng không chịu khống chế bắt đầu run rẩy. Nàng có một thiên phúc có một không hai, có thể rõ ràng cảm giác được sát khí ở sâu trong lòng người khác!
Mà giờ khắc này, nàng đã cảm nhận được, sát khí trong lòng Tôn Nhương đã đến mức sắp bùng nổi
“Ngươi... Ngươi lần này tới tìm ta... Hẳn sẽ không là muốn giết ta chứ?”
Thiếu nữ sắc mặt âm trầm.
Tôn Nhương nhìn chằm chằm thiếu nữ hồi lâu, nâng tay ném ra một cái bí phù, mới chậm rãi nói:
“Mang theo bí phù, lập tức khởi hành đi Đông Thổ thần châu, nên làm cái gì, trong bí phù tự có đáp án.”
Thiếu nữ nhất thời như trút được gánh nặng, cười nhặt lên bí phù, nói:
“Ta biết mà, ngươi không đành lòng giết tal” Nàng đứng lên, cười hướng về Tôn Nhương phất phất tay, “Tôn đại kiếm tiên, về sau nếu ta có năng lực giết ngươi, khẳng định cũng sẽ giống như bẻ gãy cổ đứa nhỏ kia, mang đầu của ngươi vặt xuống!”
Thanh âm còn đang quanh quẩn, thiếu nữ mặc áo dài đỏ tươi đã bỗng dưng lóe lên, biến mất ở trong bóng đêm mờ mịt.
Tôn Nhương lấy ra một bầu rượu, nhẹ nhàng uống một ngụm, thầm nghĩ, “Bạch Chỉ, ta năm đó xác thực bởi vì cái chết của huynh trưởng ngươi Bạch Thuật, hứa hẹn đời này sẽ không giết ngươi, nhưng ngươi làm sao biết, Bạch Thuật còn sống?”
“Một lần này, ngươi nếu có thể giết Tô Dịch, Bạch Thuật nếu biết, nhất định không thể tha thứ ngươi.”
“Ngươi nếu bị Tô Dịch giết chết, Bạch Thuật tất nhiên không thể tha thứ Tô Dịch.” “Ngươi đang đùa giỡn lòng người, nhưng chung quy cũng chỉ là một quân cờ của định đạo giả đại nhân mà thôi.”
Tôn Nhương đột nhiên than khẽ một tiếng.
Để cho Bạch Chỉ xuất động, không phải là ra từ hắn sắp xếp.
Trên thực tế, ở tối nay Hồng Mông thiên vực năm đại thần châu, quân cờ tương tự Bạch -
Chỉ, đầu đã bị đánh thức.
Cho dù tối nay Tôn Nhương không xuất hiện, Bạch Chỉ cũng sẽ nhận được pháp chỉ đến từ đinh đạo giả, đi chấp hành một cái hành động nhăm vào Tô Dịch.
Duy chỉ có Tôn Nhương, bị mệnh lệnh trấn thủ trong một quốc gia thế tục tên “Vãng Sinh quốc” của Trung Thổ thần châu.
Đi đảm đương một người trông cửa. Thiên Tần quốc, hoàng đô thành.
Ở chỗ sâu trong hoàng cung sụp đổ tàn phá, một tấm bàn, một cái ghế mây, một ngọn đèn, một bầu rượu.
Tô Dịch đang lật xem một đống ngọc giản bị hoàng thất Thiên Tần quốc liệt vào cơ mật cao nhất.
Trong ngọc giản ghi lại, phần lớn có liên quan với khởi nguyên đồ đằng.
Từ khởi nguyên đồ đằng điểm này, liên lụy ra bí mật chúng sinh tín ngưỡng cùng với cái gọi là “trời xanh” cùng “pháp chỉ trời xanh”.
Ngoài ra, trong một ít ngọc giản còn ghi lại một ít bí mật cổ xưa.
Ở khu vực phụ cận, hoàng đế Tần Khuyết và quốc sư đứng ở nơi đó, cung kính như người hầu, không dám tự tiện vọng động.
Hồi lâu sau, Tô Dịch day day mi tâm, cầm bầu rượu lên uống một ngụm.
Bí ẩn trong những ngọc giản này, đã cởi bỏ không ít nghi hoặc trong lòng hắn, nhưng vẫn như cũ có rất nhiều nỗi băn khoăn chưa cởi bỏ.
Chẳng qua, Tô Dịch đã rất hài lòng.
Dù sao, nơi này là phàm tục chi địa của Hồng Mông thiên vực, mà không phải Hỗn Độn Chỉ Địa một đầu khác của vách ngăn tiên phàm.
“Tô đại nhân.”
Bất thình lình, tiếng Thanh Nhi từ trong Trảm Đạo Hồ Lô truyền ra.
Tô Dịch nhất thời vui vẻ, “Thanh Nhi, ngươi tỉnh rồi?” Ở sau khi hàng lâm Hồng Mông thiên vực, Trảm Đạo Hồ Lô và Xưng Tâm Như Ý giống nhau, dù chưa từng bị hoàn toàn phong ấn, người tí hon mặc đạo bào cùng Thanh Nhi nhưng làm khí linh lại lâm vào trong yên lặng.