Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 774 - Chương 774: Luyện Đan, Bày Trận, Thư Nhà (1)

Chương 774: Luyện đan, bày trận, thư nhà (1) Chương 774: Luyện đan, bày trận, thư nhà (1)

Nhìn thấy nàng giật mình như thế, Tô Dịch không khỏi cười lên.

Ngay sau đó, chỉ thấy Trà Cẩm chợt ôm chặt lấy Tô Dịch, hành động này khiến Tô Dịch cũng ngẩn ra, kích động đến mức như vậy sao?

Ninh Tự Họa chỉ cảm thấy mình đã có chút trói buộc, lặng yên lui đi.

"Công tử, ngài trở về là tốt rồi, trong những ngày qua, ta vẫn luôn lo lắng ngài không cần ta nữa... Ta... Ta thật sự rất sợ..."

Thân thể mềm mại của Trà Cẩm khẽ run, một đôi cánh tay ngọc ôm chặt Tô Dịch, giống như sợ hắn sẽ biến mất. Mà cảm xúc nàng đè nén trong lòng như vỡ đê phun trào, cả người cũng có chút không khống chế được, nước mắt như ngọc trai tí tách rơi xuống.

Tô Dịch mới bắt đầu còn có chút không khoẻ, dần dần, trong lòng cũng nổi lên một tia mềm mại, nhẹ nhàng vươn tay, vỗ nhẹ nhẹ lưng Trà Cẩm, nói: "Được rồi, ta trước kia từng nói, không muốn thấy nhất đó là nữ nhân khóc nhè."

Trà Cẩm A một tiếng, vội vàng buông ra hai tay ôm lấy Tô Dịch, lau nước mắt trên mặt, thấp giọng nói: "Công tử, ta chỉ là có chút khống chế không được bản thân ta..."

Tô Dịch cười nói: "Chỉ cần không phải kẻ ngốc, đều có thể nhìn ra."

Trà Cẩm có chút ngượng ngùng, khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ nóng lên như lửa thiêu, thanh âm nhỏ như muỗi kêu: "Để công tử chê cười rồi..."

"Ngươi thu thập tâm tình trước một phen, đợi lát nữa gọi người khác, cùng nhau dùng tiệc một phen."

Tô Dịch nhẹ nhàng nói.

Hôm nay ở Thiên Nguyên học cung này, không chỉ đám người Trà Cẩm, Văn Linh Tuyết, còn có huynh muội Phong Hiểu Phong, Phong Hiểu Nhiên.

Cách xa lâu ngày gặp lại, tự nhiên phải dùng tiệc.

Trà Cẩm vội vàng gật đầu.

Đại mỹ nhân tươi đẹp tuyệt tục, phong tư yểu điệu này, ở trước mặt Tô Dịch, lại giống như cục cưng ngoan, muôn điều thuận theo.

Khi bóng đêm tiến đến, trên con dốc trước Minh Tuyền các trở nên rất náo nhiệt.

Đám người Tô Dịch, Nguyệt Thi Thiền, Trà Cẩm, Văn Linh Tuyết, Phong Hiểu Phong, Phong Hiểu Nhiên ở đây dùng tiệc, trứng muối ủ rượu, nước mùa xuân pha trà, có mỹ vị khác, dưa và trái cây điểm tâm trưng bày.

Vừa đối ẩm, vừa nói chuyện với nhau, hoà thuận vui vẻ.

Văn Linh Tuyết rất vui vẻ, xinh xắn ngồi ở nơi đó, có lẽ là vì rượu, khuôn mặt nhỏ thanh tú trắng nõn của thiếu nữ nổi lên ửng đỏ, mắt sáng lấp lánh, cười nói, so với thanh mỹ điềm tĩnh ngày xưa có thêm một ít khí tức lười biếng quyến rũ.

Nàng ngồi ngay bên cạnh Tô Dịch, nửa mừng nửa giận, xinh đẹp quyến rũ, đuôi lông mày khóe mắt đều tràn đầy cao hứng cùng vui sướng.

Trà Cẩm ngồi ở một bên khác, đôi mắt đẹp ngẫu nhiên đảo qua Văn Linh Tuyết cũng sắp rúc vào trên người Tô Dịch, trong lòng lại không dâng lên nổi ý nghĩ ghen tuông tranh thủ tình cảm.

Nàng rõ, địa vị Văn Linh Tuyết ở trong lòng Tô Dịch, có thể dùng bốn chữ không thể thay thế để hình dung.

"Đạo hữu kế tiếp có tính toán gì không?"

Rượu qua ba tuần, Ninh Tự Họa hỏi.

"Tạm thời thanh tu một đoạn thời gian."

Tô Dịch thuận miệng nói.

Hắn sớm có tính toán, thừa dịp thời gian rảnh rỗi khó được này, luyện một lò Lưỡng Nghi Cửu Thanh Đan, lại luyện một bộ Ngũ Hành Huyền Diễn trận, thuận tiện lại luyện chế một ít bí phù.

Nếu có rảnh rỗi, liền chỉ điểm mọi người tu luyện một phen, để thực lực của bọn họ nhanh chóng tăng lên.

Tất cả dàn xếp thỏa đáng, về sau khi cần ra ngoài du lịch, không cần lo lắng an nguy của những người đó bên mình nữa.

Ninh Tự Họa trầm ngâm nói: "Đạo hữu, không bằng... Chúng ta thành lập một tông môn như thế nào? Mời Mộc Hi, Trần Chinh, Bộc Ấp đám đồng minh bạn bè tham dự vào."

Tô Dịch suy nghĩ chút, liền nói: "Cũng tốt."

Thành lập một môn phái, không chỉ có thể ngưng tụ lòng mọi người bên cạnh, cũng có thể cho mỗi người che chở.

Lại thêm có Tô Dịch hắn tọa trấn, một ít thế lực bình thường, tất nhiên không dám đắc tội bọn họ người một môn phái này.

Ninh Tự Họa cười lên, nói: "Được, công việc vụn vặt thành lập tông môn, liền do ta đến chuẩn bị, về phần đạo hữu ngươi... Quyết định một cái tên tông môn là được."

Nàng biết Tô Dịch rất lười, nếu để hắn chuẩn bị những việc vụn vặt đó, tất nhiên không kiên nhẫn, cho nên liền chủ động ôm công việc ở trên người.

Tô Dịch xua tay nói: "Một cái tên mà thôi, vẫn là do ngươi tới định đoạt đi."

Theo hắn thấy, mục đích thành lập một môn phái như vậy, không phải là phát triển đạo thống, giáo hóa chúng sinh, cũng không phải là muốn mở rộng thế lực, vấn đỉnh thiên hạ.

Ý nghĩa của nó, chỉ là cho tất cả mọi người bên người hắn một sự che chở mà thôi.

Tự nhiên không gọi là "khai tông lập phái", cho nên vô luận đặt tên là gì, giao cho Ninh Tự Họa định đoạt là được.

Ninh Tự Họa không khỏi cười khổ, nàng biết Tô Dịch rất lười, lại không ngờ hắn sẽ lười đến mức ngay cả tên của một tông môn cũng không muốn nghĩ nhiều. ...

Sáng sớm hôm sau.

Tô Dịch bỏ ra một cánh tay trắng như tuyết quấn ở trên cổ, hai cánh tay chống đỡ, liền ngồi dậy, thở phào một hơi thật dài.

Tối hôm qua uống rượu tựa như có hơi nhiều, có chút khó kìm lòng nổi, dẫn tới lúc vui vẻ mây mưa cùng Trà Cẩm, vài lần thiếu chút nữa không khống chế được hỏa hậu song tu.

Lúc này, Trà Cẩm hãy còn đang ngủ say, tóc mây tán loạn, bờ vai thơm hững hờ, trên khuôn mặt tươi đẹp tuyệt tục, hãy còn lưu lại một chút ửng đỏ nhàn nhạt.

Nghĩ chút về từng màn quấn quýt si mê tối hôm qua, Tô Dịch không khỏi day day đầu lông mày.

Lúc ấy là:

Bướm trắng tham hương hoa ngạc chiến, chuồn chuồn đùa nước lui tới cuồng.

Tình nùng nhạc cực do dư hưng, trân trọng đàn lang mạc tương vong.
Bình Luận (0)
Comment