Chương 7723: Uổng Tử Chỉ Nguyệt, chuyển thế đầu thai (2)
Chương 7723: Uổng Tử Chỉ Nguyệt, chuyển thế đầu thai (2) Chương 7723: Uổng Tử Chỉ Nguyệt, chuyển thế đầu thai (2)
“Thú vị, giới tu hành Mệnh Hà Khởi Nguyên tuyên cổ đến nay đều có lời đồn, Hồng Mông thiên vực này có giấu bí mật luân hồi, mà nay ở trong Vãng Sinh quốc này, thế mà còn tồn tại lực lượng chu hư tương tự với U Minh... Cái này có phải ý nghĩa, luân hồi quả thực từng xuất hiện ở Hồng Mông thiên vực hay không?”
Tô Dịch khi suy nghĩ, quyết định thật nhanh, “Đi tòa thành trì kia nghỉ một chút.”
Hắn hoài nghi, khi bóng đêm đến, Vãng Sinh quốc này rất có thể sẽ xảy ra biến hóa không thể tưởng tượng, tính tạm thời lưu lại một đêm ở trong thành trì phía trước, đi nghiêm túc thể hội một phen loại biến hóa này.
Rất nhanh, Tô Dịch cùng Hắc Cấu tiến vào tòa thành trì đó, tìm một nhà khách sạn ở lại.
Bóng đêm như màn vải, rất nhanh đã bao phủ phía trên bầu trời kia.
Tô Dịch một mình đứng ở chỗ lan can phòng khách sạn, nhìn xuống, trong thành đèn đuốc lấp lánh, sáng như con rồng dài, người đi đường rộn ràng nhốn nháo chen vai thích cánh, sóng âm ồn ào náo nhiệt không ngừng cuồn cuộn ở trong thành.
Không khí khói lửa nhân gian kia, ở trong bóng đêm càng thêm nồng đậm.
Tô Dịch một tay cầm bầu rượu, ánh mắt lướt qua đèn đuốc vạn nhà, nhìn về phía bầu trời đêm chân trời thâm trầm.
Ở trong tầm nhìn của hắn, thành này hiu quạnh vắng lặng, không có một bóng người, lạnh lùng như nơi bị vứt bỏ, hoang vắng nói không nên lời. Mà trong trời đêm, thì tràn ngập một tầng khí tức u ám vắng lặng, một vâng trăng tròn màu tím treo cao.
Trăng tròn kia lưu chuyển thời không dao động đen tối cổ quái, tựa như mở ra một cánh cửa ở trong trời đêm.
“Kỳ quái, khí tức thiên địa bực này rõ ràng có cùng nguồn gốc với khí tức U Minh giới, nhưng lại có rất nhiều chỗ khác nhau...”
Tô Dịch nhíu mày.
Ở lúc vào thành, hắn đã tìm hiểu một lần tập tục nơi đây, theo lịch của Vãng Sinh quốc, hôm nay là “Tết Kính Trời” mỗi năm một lần.
Toàn bộ Vãng Sinh quốc, từng nhà đều đã sớm chuẩn bị cống phẩm, hương nến, chờ đợi lúc bóng đêm buông xuống, dâng hương tế tổ, cống nạp kính trời. Ngoài ra, còn có thể có một chút phong tục hoạt động, như là giơ cao cây đuốc đi chơi phố dài buổi tối, tổ chức lễ hội lửa hội chùa vân vân.
Ngay cả hoàng thất Văng Sinh quốc, cũng sẽ ở một ngày này tổ chức đại điển tế tổ kính trời long trọng, do hoàng đế tự mình dâng hương cống lên trên.
Ở trước kia, Tô Dịch tự nhiên sẽ không để ý nhng thứ này.
Nhưng ở buổi tối “tết Kính Trời” này, lại có một vầng trăng tròn màu tím treo cao trên bầu trời, không trách Tô Dịch nghi ngờ, tối nay đối với Vãng Sinh quốc mà nói, có lẽ là một ngày cực kỳ đặc thù.
“Ừm?”
Đột nhiên, Tô Dịch nheo mắt, nhìn thấy trong trăng tròn màu tím trên bầu trời kia vậy mà lại thật sự như mở ra một cánh cửa. Có vô số hư ảnh cổ quái mờ mịt từ trong đó đi ra, sau đó hóa thành vô số hào quang, lướt ổi các nơi của Vãng Sinh quốc.
Một ít hư ảnh mờ mịt trong đó, thế mà đến thẳng tòa thành trì này chỗ hắn!
Tô Dịch thu hồi bí pháp, trăng tròn màu tím, bóng người mờ mịt, cùng với cảnh tượng hoang vu vắng lặng kia trong tầm nhìn chứng kiến, đầu biến mất không thấy.
Mọi thứ trong thành lại khôi phục cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt kia.
Nhưng khi vận chuyển bí pháp, trăng tròn màu tím các cảnh tượng quỷ dị kia lại một lần nữa xuất hiện, mà cảnh tượng phồn hoa kia thì biến mất không thấy.
Lập tức, Tô Dịch làm ra suy đoán, trăng tròn màu tím kia cùng các bóng người từ trong trăng tròn lao ra, đầu không thuộc về nơi phàm tục của Vãng Sinh quốc!
Cái này còn không giống với Hỗn Độn Chi Địa một đầu khác của vách ngăn tiên phàm, tựa như âm gian cùng dương thế hoàn toàn trọng điệp dung hợp.
Nhưng người đời lại hầu như không thể nhìn thấu được “âm gian” tồn tại.
Ở trong tầm nhìn của Tô Dịch, một ít bóng người mờ mịt kia đã tới trên không tòa thành trì này.
Đến lúc này, Tô Dịch mới rốt cuộc thấy rõ, các bóng người mờ mịt kia như hồn phách, chỉ là cực kỳ hư ảo, gần như trong suốt.
Cầm đầu, là một ông lão áo bào xanh lục tóc trắng xóa
Mười mấy bóng người khác, có nam có nữ, đầu đi theo phía sau ông lão áo bào xanh lục. “Các vị, một khi lựa chọn vãng sinh, ý nghĩa mọi thứ kiếp trước đều sẽ biến mất, ở sau khi đầu thai, toàn bộ ký ức, đạo hạnh ngày xưa đều sẽ hoàn toàn không còn.”
Ông lão áo bào xanh lục đột nhiên mở miệng, “Đơn giản mà nói, ở sau khi đầu thai sống lại, sẽ biến thành một thành viên trong phàm phu tục tử! Các ngươi đã nghĩ kỹ chưa?”
“So với không sống không chết vĩnh viễn bị nhốt ở Uổng Tử địa, còn không bằng sớm đầu thai!”
Một đại hán uy mãnh ồm ồm nói:
“Hơn nữa, sau khi đầu thai chuyển thế, không ph-
ải có 'sứ giả tiếp dẫn' sẽ tới cửa tiếp dẫn sao? Chỉ -
cần có thể đi vào trong một tông môn tu hành, về sau lo gì không thể lại bước lên đỉnh đại đạo?”
Một nữ tử khác tóc dài xám trắng cười lạnh nói:
“Sau khi đầu thai phàm trần, nhỡ đâu biến thành kẻ đại ngốc trời sinh, còn nói chuyện øì tu hành? Con đường nơi phàm trần này chỉ có hạ ngũ cảnh, cho dù thực có cơ hội một lần nữa tu hành, về sau thành tựu nhiều nhất cũng chỉ là Cử Hà cảnh mà thôi, khuyên ngươi vẫn là đừng nghĩ quá nh¡êu!”
Có người phụ họa nói: “Đúng vậy, sau khi chuyển thế, tất cả ký ức đều sẽ biến mất, bây giờ trù tính nhiều nữa, lại có tác dụng gì?”