Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 7749 - Chương 7732: Trầm Luân Chỉ Chủ (4)

Chương 7732: Trầm Luân Chỉ Chủ (4) Chương 7732: Trầm Luân Chỉ Chủ (4) Chương 7732: Trầm Luân Chỉ Chủ (4)

“Thiên Thiềm đại nhân, vẫn bối phụng mệnh Thiên Hạc lão tổ, đến lùng bắt hung thủ sát hại Địa quan “Tị Xà' cùng tiếp dẫn sứ Chúc Vân.”

Nam tử mặc đạo bào ôm quyền chắp tay, hướng về một vầng trăng tím kia hành lễ, nói: “Còn xin Thiên Thiềm đại nhân chỉ điểm đôi chút.”

“Một tên giặc cỏ không chịu nổi một đòn mà thôi, sớm bị lão tổ ta lấy “Trầm Luân Chi Kiếp' bổ chết!"

Trong một vầng trăng tím kia, hỗn độn tử khí bốc hơi, mơ hồ hiện ra bóng dáng một con cóc ẩn mình trên mây xanh kia.

“Hung thủ đã bị đại nhân giết?”

Nam tử mặc đạo bào sửng sốt. Con cóc được gọi là “Thiên Thiềm” này không vui nói: “Ngươi đây là giọng điệu gì? Ở âm gian này dưới Uổng Tử Chi Nguyệt, có lão tổ ra tay, còn có thể không giết được một tên giặc cỏ không biết trời cao đất rộng?”

Nam tử mặc đạo bào thấp giọng nói:

“Văn bối tự nhiên không dám nghi ngờ năng lực của Thiên Thiêm đại nhân, chỉ là không biết, hung thủ kia rốt cuộc là ai, lại chết ở nơi nào?”

Thiên Thiêm cười lạnh “hắc' một tiếng, “Ngu xuẩn! Ngươi có từng nghe nói, người bị Trầm Luân Chi Kiếp mạt sát, còn có thể lưu lại dấu vết øì? Sớm con mẹ nó hóa thành tro kiếp rồi!”

Nam tử mặc đạo bào nhất thời trầm mặc.

Đúng vậy, phàm là bị Trầm Luân Chỉ Kiếp bổ trúng, đừng nói là người sống, dù là “vong linh” của Uống Tử địa cũng sẽ bị hoàn toàn lau đi, sẽ không lưu lại bất cứ một tia dấu vết nào trên thế gian nữal Sau một lúc, nam tử mặc đạo bào mới nói: “Thiên Thiềm đại nhân, có thể mang bức họa hung thủ giao cho vãn bối một phần hay không, như thế, vãn bối cũng dễ trở về báo cáo kết quả công tác với Thiên Hạc đại nhân.”

Thiên Thiềm rõ ràng không kiên nhẫn, nhưng nghe được nam tử mặc đạo bào bê ra “Thiên Hạc đại nhân” để nói chuyện, nhất thời nhịn xuống.

Ngay sau đó, một luồng ánh trăng màu tím rơi xuống, diễn hóa thành một bức họa, nhẹ nhàng rơi ở trước mặt nam tử mặc đạo bào.

Nam tử mặc đạo bào giương mắt nhìn, lại thấy trong bức họa trống rỗng, cái gì cũng không có, không khỏi hoang mang nói:

“Thiên Thiêm đại nhân cớ gì lấy một bức họa trống không giao cho ta?”

“Trống không?”

Con cóc kia rõ ràng ngẩn ra, “Không thể nào, lão tổ ta lấy bí pháp ngưng tụ bức họa, sao có thể mất linh?”

Ngay sau đó, con cóc lại ngưng tụ một bức họa, nhẹ nhàng rơi ở trước mặt nam tử mặc đạo bào.

Nam tử mặc đạo bào nheo mắt, “Vẫn không cóI”

Thiềm thừ rõ ràng cũng rất bất ngờ, lầm bẩm: “Không nên nha, tên kia lại không phải Hồng Mông chúa tể lưu danh ở Phong Thiên Đài, sao có thể không ngưng tụ ra được bức họa của hắn?”

“Ta thử lại chút nữa!”

Con cóc nói xong, liền thấy thân thể khổng lồ nó giấu ở trong hỗn độn tử khí kia chợt xuất hiện kiếp quang ngập trời.

Một vầng trăng sáng màu tím kia cũng theo đó bắt đầu lay động. Nam tử mặc đạo bào không khỏi sinh ra rung động.

Theo hắn biết, vị “Thiên Thiềm đại nhân” này là một vị tồn tại khủng bố không kém gì lão tổ “Thiên Hạc” nhà mình.

Từ xưa đến nay đã trấn thủ ở “Uổng Tử Chi Nguyệt”, nắm giữ Trầm Luân Chi Kiếp, bị các vong linh kia của Uổng Tử địa coi là “Trầm Luân Chi Chủ” !

Nhưng còn chưa đợi nam tử mặc đạo bào nghĩ nhiều, đột nhiên nghe thấy con cóc phát ra một tiếng kêu rên thống khổ.

Sau đó, bóng người lớn đến không thể tưởng tượng kia của nó đột nhiên ẩn vào trong hỗn độn tử khí, chỉ lộ ra một đôi mắt thật lớn như hồ nước màu máu.

Ngay sau đó, thanh âm mang theo kinh sợ kia của con cóc liền truyền ra: “Trở về nói cho đại nhân của các ngươi, hung thủ kia rất cổ quái, dung mạo và khí tức đều không cách nào bị ghi khắc cùng ngưng tụ ra! Lão tử hoài nghi, hắn vẫn chưa chết ở dưới Trầm Luân Chi Kiếp!”

Cái gì?

Nam tử mặc đạo bào đột nhiên biến sắc.

Lại nhìn con cóc kia, thế mà hoàn toàn biến mất ở trong trăng tròn màu tím, không nhìn thấy nữa.

Thấy vậy, nam tử mặc đạo bào làm sao không rõ sự việc nghiêm trọng?

Hung thủ kia không chỉ có được thủ đoạn đánh chết Địa quan Tị Xà cùng tiếp dẫn sứ Chúc Vân, ngay cả Thiên Thiềm đại nhân cũng ở lúc ngưng tụ bức tranh của hán đã chịu thiệt lớn!

Tồn tại như vậy, nếu thật sự chưa bị Trầm Luân Chi Kiếp giết chết, thì quá đáng sợ rồi!

Nghĩ đến đây, nam tử mặc đạo bào không dám chậm trễ nữa, lập tức triệu tập người khác trấn thủ ở bốn phía Linh Quy thành, “Đi, quay về Vạn Cổ thành!”

“Sư huynh, ngài đã tra ra hung thủ là ai?” Những nam nữ kia, đều là đồng môn của nam tử mặc đạo bào, mỗi một người đều là sứ giả tiếp dẫn, hành tẩu âm dương, nắm giữ lực lượng -

câu hồn.

Ở Vãng Sinh quốc, bọn họ tựa như Hắc Bạch Vô Thường trong truyền thuyết thế tục, làm người ta nói tới mà biến sắc.

“Chưa.”

Nam tử mặc đạo bào lắc đầu.

“Sư huynh, lúc trước ta từng điều tra, một đám vong linh tối nay ở trong tết Kính Trời chọn đầu thai ở Linh Quy thành, đều vẫn chưa gặp phải bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào.”

Một nữ tử mặc nghê thường màu xanh nói: “Bọn họ đầu đã hàng lâm thế gian, hóa thành hai mươi bảy đứa bé sơ sinh, cũng chính là hai mươi bảy nghiệp quả ngưng tụ bí mật sinh tử.”

“Mà ta đã mang những đứa bé sơ sinh này đầu thu thập lại.”

Nói xong, nữ tử lật lòng bàn tay, hiện ra một tòa bảo tháp màu đen.

Trong bảo tháp, ánh lửa đan xen, xây dựng ra từng cái không gian như tổ ong, trong mỗi một tòa không gian, đầu lơ lửng một đứa bé sơ sinh.
Bình Luận (0)
Comment