Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch Chuẩn Full)

Chương 7766 - Chương 7744: Ẩng Mây Dễ Tan Lưu Ly Giòn (1)

Chương 7744: Ẩng mây dễ tan lưu ly giòn (1) Chương 7744: Ẩng mây dễ tan lưu ly giòn (1) Chương 7744: Ẩng mây dễ tan lưu ly giòn (1)

Tô Dịch giương mắt nhìn nhìn bầu trời, lúc này mới nói: “Thiên Hạc ở nơi nào?”

“Thái thượng trưởng lão đang ở đỉnh “Chuyển Sinh sơn tu hành.”

Nam tử trung niên nói: “Thái thượng trưởng lão nói, nếu đạo hữu không để ý, có thể do ta dẫn, trước tiên đi dạo một chút ở một ít 'bí địa' của Vạn Cổ thành.”

“Bí địa?”

Tô Dịch có chút bất ngờ, “Lời này là thế nào?”

Nam tử trung niên cười nói: “Các hạ theo ta đến quan sát một chút, tự nhiên là biết.”

Nói xong, bóng người hắn tránh sang một bên, đưa tay hướng về Tô Dịch làm ra một cái động tác “mời”.

Tô Dịch lại đứng ở nơi đó chưa nhúc nhích, nói: “Ta nếu không muốn đi dạo thì sao?”

Nam tử trung niên cười nói:

“Thái thượng trưởng lão nói, một vị cô nương tên Hoàng Thần Tú, hôm nay ở trong một bí địa trong đó, nếu các hạ không muốn đi gặp, tự nhiên có thể trực tiếp tới Chuyển Sinh sơn.”

“Thần Tú cô nương thì ra bị nhốt ở Vạn Cổ thành này?”

Trong lòng Tô Dịch nổi lên gợn sóng, ở chỗ sâu trong một đôi con ngươi thâm thúy lặng yên hiện ra một mảng hào quang lạnh lão.

Trầm mặc một lúc, Tô Dịch nói:

“Dẫn đường đi.” Nam tử trung niên cười nói: “Mời!” Nói xong, hắn bước vào Vạn Cổ thành, không phải là đi vào Phong Đô của âm gian, mà là hành tấu ở thế tục dương gian.

Tô Dịch đi theo sau.

Trong Vạn Cổ thành phồn hoa vô cùng, người đi đường rộn ràng nhốn nháo như thủy triều ở trên đường phố bốn phương thông suốt dâng trào chảy đi.

Khí tượng vạn trượng hồng trần kia tỏ ra đặc biệt cường thịnh.

Đổi làm trước kia, Tô Dịch tất nhiên sẽ nhịn không được ở trong hồng trần này đi dạo một phen, nếm thử rượu ngon món ngon, ngắm nhìn nhân thế trăm vẻ.

Nhưng bây giờ, hắn đã không có loại hứng thú này.

Nửa khắc đồng hồ sau. Bên một dòng sông chảy ở trong thành, nam tử trung niên lặng yên dừng bước ở trước một cây cầu đá cổ xưa vắt qua hai bên dòng sông, cười nói: “Mời các hạ xem, dòng sông này tên ong Xuyên, cầu đá trên nó thì tên gọi “Nại Hà” .”

Lúc này, đang có rất nhiều người đi đường xuyên qua ở trên cầu đá, dưới cầu thì có thuyền mui che xuyên qua tới lui, tỏ ra rất náo nhiệt.

Nhưng khi Tô Dịch phóng mắt nhìn lại, lập tức nhìn thấu âm dương, thấy được một cảnh tượng khác thuộc về âm gian.

Một dòng sông kia hóa thành màu sắc đục ngâu vàng vọt, mênh mông cuồn cuộn, từ trong thiên địa u ám đục ngầu cuồn cuộn chảy ra, trong nước sông chìm nổi vô số vong hồn.

Cây cầu đá kia, thì như một lạch trời vắt qua âm dương, một nửa quán thông ở dương thế, một nửa vươn vào âm gianl Mà ở vị trí đỉnh chóp trung ương cầu đá, thì như có một cánh cửa kỳ dị thần bí đứng sừng sững ở giữa âm gian cùng dương thế.

“Vong Xuyên, cầu Nại Hà tuôn trào nước Hoàng Tuyên?”

Tô Dịch khẽ nhíu mày, sinh ra một tia khác thường.

Bờ Vong Xuyên, trước cầu Nại Hà.

Tô Dịch chăm chú nhìn một lúc lâu, nói:

“Một ít khí tức lưu lại ở đây mà thôi, có cái gì đáng xem?”

Hắn liếc một cái nhìn ra, nước sông đục ngầu trong Vong Xuyên kia, không phải là lực lượng Hoàng Tuyền thật sự.

Mà tất cả cảnh tượng diễn hóa trên cầu Nại Hà kia, cũng chỉ là lâu đài trên không, hư ảo mờ mịt.

Đơn giản mà nói, Vong Xuyên cùng cầu Nại Hà này, đầu chỉ là một ít khí tức còn sót lại trên thế gian ngưng tụ thành.

Nam tử trung niên tự xưng chưởng giáo Vãng Sinh tiên tông kia mỉm cười, “Khi giả làm thật thật cũng giả, thật thật giả giả, các hạ tuyệt đối đừng tùy tiện bình phán.”

Trên cầu Nại Hà lặng yên xuất hiện một bóng người.

Người này mặc một bộ trường bào màu lửa đỏ, chân xỏ một đôi ủng cao màu xanh lục, khuôn mặt lạnh lùng, đỉnh đầu treo cao một viên minh châu như mặt trời chói chang.

Hắn hướng mặt về Tô Dịch, lạnh lùng nói:

“Các hạ có muốn đến thử xem, Vong Xuyên cùng cầu Nại Hà này rốt cuộc là thật hay giả không?” Nam tử trung niên cười giới thiệu:

“Vị này là trưởng lão Vũ Hóa tiên tông ta Ngư Côn, đồng thời cũng là 'Dậu Kê' một trong mười hai Địa quan, trấn thủ sứ trên cầu Nại Hà, nắm giữ lực lượng Hoàng Tuyền, nếu các hạ không để ý, trái lại có thể cân thử một chút cân lượng của Dậu Kê.”

Tô Dịch nói:

“Đây là khảo nghiệm Thiên Hạc bố trí cho ta?”

Nam tử trung niên lắc đầu:

“Chưa nói tới, thái thượng trưởng lão nói, ở lúc tham quan các nơi 'bí địa' của Vạn Cổ thành, sẽ không bắt buộc các hạ làm bất cứ chuyện gì.”

Tô Dịch có chút bất ngờ.

Hắn vốn cho rằng, Thiên Hạc sớm bố trí thiên la địa võng ở trong các nơi “bí địa” của Vạn Cổ thành này.

Nhưng bây giờ xem ra, lại có chênh lệch với hắn suy nghĩ.

“Không dám chơi thì mau cút đi, lão tử không phụng bồi nữa!”

Trên cầu Nại Hà, Dậu Kê áo bào đỏ giày xanh lục khinh rẻ "Xìĩ' một tiếng khinh miệt, phất ống tay áo, bóng người liền biến mất không thấy.

Tô Dịch lấy ra bầu rượu uống một ngụm, cười nói: “Con gà trống này tính tình trái lại rất lớn.”

Nam tử trung niên cười nói: “Các hạ đã không có hứng thú đối với nơi đây, vậy đi thôi, trong Vạn Cổ thành này, lấy con số thập nhi chỉ mở mười hai bí địa, nếu nắm chặt thời gian, không tới một canh giờ, liền có thể đi dạo hết, sau đó liền có thể tới Chuyển Sinh sơn.”

Xem lí lẽ của hắn, tựa như thật sự chỉ là phụng mệnh dẫn Tô Dịch đi dạo một chút ở trong thành. Tô Dịch cũng lười đoán thêm, ôm tâm tính đã đến thì chấp nhận nó, nói: “Ta đi đánh tiếng với con gà trống kia.”
Bình Luận (0)
Comment